Nàng lập tức hiểu hành động của Nhị Hoàng tử rốt cuộc là vì .
Việc đưa đến bên cạnh Lục Vô Ưu là để chứng minh nam tử trong thiên hạ đều như , chẳng qua chỉ là tham luyến dung mạo, mới nới cũ, mặc kệ thành công cũng thể khiến nàng phiền lòng.
Mặc dù hiện tại nàng nguyện ý tin tưởng Lục Vô Ưu như , nhưng chuyện ai .
Hạ Lan Từ cũng xuống, ánh mắt vi diệu đầu Lục Vô Ưu. Lục Vô Ưu ngừng bút, hỏi: “Nàng gì?”
Hạ Lan Từ đang nghĩ mở lời thế nào, băn khoăn : “… Trước đây từng với , hứng thú với chuyện nam nữ.”
Tay cầm bút của Lục Vô Ưu cứng .
Để tránh quên, Hạ Lan Từ còn nhắc thêm: “Là lúc tế lễ ở ngoại thành, đập đầu Lý Đình, khi sẽ xử lý như .”
Lục Vô Ưu suýt nữa cầm nổi bút, che giấu bằng cách đặt bút xuống, cầm lấy điển tịch mặt, ngón tay dài khẽ lật từng trang, giả như chuyện gì: “Ừ, thì ?”
Hạ Lan Từ nhận sự căng thẳng của , chỉ cảm thấy băn khoăn với suy nghĩ của : “… Bây giờ vẫn nghĩ ?”
Lục Vô Ưu: “…”
Hạ Lan Từ thấy im lặng, khỏi chút bất an.
Theo nàng hiểu về chuyện nam nữ thì lẽ là kiểu vui thú ái tình giữa nam và nữ, mặc dù nàng và Lục Vô Ưu chút vui vẻ, nhưng còn xa mới đến chữ yêu, hơn nữa, hình như nàng cũng cho thật sự thỏa mãn, thêm đó, hứng thú của Lục Vô Ưu cũng thất thường, khó lòng nắm bắt .
Nếu nổi lên tâm tư khác, còn đến nơi khác tìm niềm vui, nhất vẫn nên bàn bạc rõ ràng .
Lục Vô Ưu cúi đầu, cầm lấy chén của Hạ Lan Từ lên uống một ngụm, chậm rãi : “… Hỏi chuyện gì?”
Hạ Lan Từ thật thà: “Muốn… bàn bạc một chút.”
Lục Vô Ưu cũng bắt đầu cân nhắc, nhận lẽ việc tấu chương mắng thật sự vui sướng, gần như cần suy nghĩ, hạ bút như thần, cảm
giác tràn trề niềm vui, sảng khoái vô cùng, nhưng hiện giờ giống như việc nhấc bút một chữ cũng vô cùng khó khăn.
Tựa như từng gặp sự bế tắc trong ý văn thế .
Lục Vô Ưu ậm ờ trả lời: “… Vậy thì , cứ thuận theo tự nhiên thôi. Nàng còn ý kiến gì nữa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-141.html.]
Hạ Lan Từ , lập tức cảm thấy , bèn hỏi: “… Chàng đổi ý ?”
Lục Vô Ưu lập tức đổi chủ đề: “Nàng định cho việc tiếp ?”
Hạ Lan Từ chần chờ, quả thật Lục Vô Ưu đang dở, nàng đem chuyện phong hoa tuyết nguyệt phiền cả buổi tối, đúng là thích hợp lắm, nàng lập tức sửa lời: “Vậy cứ tiếp .”
Lục Vô Ưu nâng tay tiếp tục uống của nàng, cúi đầu bài giảng còn đang soạn dở , ý tưởng đứt đoạn bộ, vốn nhớ rõ lúc nãy định gì nữa.
May mà đây là tài liệu cần dùng cho ngày mai.
Hạ Lan Từ chỗ cũ tiếp tục chỉnh sửa bài văn của , một lúc lâu , nàng thấy Lục Vô Ưu vẫn chữ nào, chỉ dốc sức uống .
Nàng quan tâm hỏi: “Chàng khát nước lắm ?” Lục Vô Ưu trả lời: “Trà của nàng ngon.”
Hạ Lan Từ mê man: “Trong phủ đều dùng cùng một loại mà.”
Lục Vô Ưu thuận miệng bừa: “Trà pha đầu, thứ hai, nước dùng là loại gì, thời gian đun sôi dài ngắn, tỉnh , đều sự khác biệt…”
Hạ Lan Từ thấy càng lúc càng kỳ lạ, khỏi : “Ta chỉ tùy tiện bốc một nắm cho ấm pha thôi… Sao mặt đỏ ?”
Lục Vô Ưu vốn cảm thấy khát, nàng hỏi , mới nhận môi khát khô bất thường, lập tức tự bắt mạch thử, cảm giác trong huyết mạch một tia nóng bức cuồn cuộn khác thường.
—— thoáng cái hiểu , lư hương mà nữ tử do Tiêu Nam Tuân đưa tới đó sử dụng chỉ sợ vấn đề.
Bởi vì mức độ nhẹ nên Lục Vô Ưu phát hiện vấn đề, thể kháng độc, nhưng độc và thuốc là hai chuyện khác , hơn nữa quả thật nhẹ, nhẹ đến mức dùng nội lực là thể dễ dàng áp chế, nhưng…
Yết hầu của Lục Vô Ưu khẽ trượt.
Hạ Lan Từ áp mu bàn tay mát lạnh của lên trán , lẩm bẩm : “Hơi nóng, lẽ vì mấy ngày nay ngủ ở thư phòng nên nhiễm phong hàn?”
Nàng nhớ đến thăm , quả thật ngủ luôn mà cởi y phục, ngay cả chăn cũng quên đắp, hơn nữa gần đây thường xuyên thức đêm để tấu chương, dù cơ thể Lục Vô Ưu khỏe mạnh, nhưng nàng càng như thì một khi bệnh là sẽ bệnh như núi đổ.
Nghĩ , nàng sờ lên má .
Lục Vô Ưu để cho đầu ngón tay nàng tùy ý chạm mặt , cảm nhận trong cơ thể một luồng nóng, giống như một đám lửa nhỏ đang cháy âm ỉ
Hạ Lan Từ : “Đừng thật sự…”
Lục Vô Ưu đưa tay nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng, khẽ mấp máy môi, ma xui quỷ khiến hỏi : “Nếu nhiễm phong hàn thật, nàng sẽ chăm sóc chứ?”