PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 142

Cập nhật lúc: 2024-12-13 06:54:09
Lượt xem: 95

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Lan Từ thấy hỏi thật ngớ ngẩn, càng nghi ngờ Lục Vô Ưu bệnh thật , đặc biệt là bài văn tay cũng đứt quãng, cho nàng cảm thấy lạ thường hơn.

Hạ Lan Từ lập tức dậy : “Ta gọi đại phu cho .”

Lục Vô Ưu khẽ ho một tiếng, nắm lấy tay áo của Hạ Lan Từ, : “… Không cần, giờ khuya , cũng bệnh gì nghiêm trọng.”

Hạ Lan Từ kéo , thấy ho đến đỏ mặt, nàng cố định tinh thần hỏi: “Ta nhớ chút hiểu về y thuật?”

Lục Vô Ưu đáp: “ , cho nên nghiêm trọng, nàng xuống , …” Hắn trầm ngâm dời mắt nơi khác: “Chỉ là chút thoải mái.”

Hạ Lan Từ nhớ trong phủ vẫn còn khá nhiều dược liệu, khỏi : “Vậy để … gọi sắc thuốc cho ? Chắc là thuốc trị phong hàn trong phủ vẫn còn.”

Lục Vô Ưu uể oải : “… Ta uống thuốc.”

… Bệnh tình của nặng thêm nhanh, chỉ trong chớp mắt mà trông càng thêm suy nhược.

Hạ Lan Từ đành : “Vậy giường nghỉ ngơi một lát ?”

Lục Vô Ưu yếu ớt gật đầu, sắc đỏ mặt càng lúc càng đậm.

Hạ Lan Từ sờ lên trán , cảm thấy nóng hơn lúc thật thì lập tức đỡ xuống giường.

Lục Vô Ưu thở gấp, nới lỏng cổ áo, định cởi thì thấy Hạ Lan Từ ôm chăn bên cạnh đến, quấn thật chặt, ngay cả mép chăn cũng nàng tỉ mỉ đắp kín.

Trong khoảnh khắc đó, Lục Vô Ưu cảm thấy nghẹt thở.

Hạ Lan Từ còn tri kỷ : “Lúc nhỏ phong hàn, nhà thường khi cơ thể mồ hôi thì sẽ hạ sốt nhanh.” Có lẽ là thấy khó chịu, giọng nàng càng trở nên mềm nhẹ hơn: “Chàng cố chịu một chút.”

Lục Vô Ưu thật sự nhẫn nại, trán rịn mồ hôi, thở cũng dồn dập từng chút một, cụp mắt mặt sang chỗ khác, nhưng chẳng mấy chốc trở về.

Hạ Lan Từ gọi mang chậu nước lạnh đến, vắt một chiếc khăn ướt đắp lên trán Lục Vô Ưu, lấy một chiếc khăn khác lau mồ hôi cho , dù qua thì Lục Vô Ưu vẫn càng ngày càng nóng, mồ hôi càng lúc càng nhiều, tóc mái cũng dần ướt đẫm.

Nàng khỏi càng thêm lo lắng.

Từ góc thấp, Lục Vô Ưu thể thấy dáng vẻ chuyên chú, nghiêm túc và chút lo lắng của nàng, biểu cảm đều trở nên sống động, dường như chi tiết đều phóng đại, mà tất cả phản ứng của nàng đều d.a.o động vì .

Hạ Lan Từ nước cho chiếc khăn ẩm và nóng, bỗng Lục Vô Ưu : “… Ta đói .”

“… Bây giờ ?”

Hạ Lan Từ chút bối rối, bởi vì lúc nàng bệnh thì khẩu vị, ăn thứ gì cũng vô.

Lục Vô Ưu gật đầu.

Hạ Lan Từ thầm nghĩ lẽ mỗi mỗi khác, đành hỏi : “Chàng ăn gì?”

Yết hầu Lục Vô Ưu khẽ nhấp nhô, lòng n.g.ự.c phập phồng, giọng nhẹ nhàng, thở mỏng manh : “Bữa khuya… ăn cháo ngọt.”

Hạ Lan Từ gật đầu tỏ vẻ , nàng dậy : “Ta gọi nấu cho .”

Lục Vô Ưu khẽ kéo tay áo nàng, nghiêng đầu, dường như nghi hoặc: “Nàng nấu ?”

Hắn đòi hỏi cũng thật nhiều.

Hạ Lan Từ khựng , lưỡng lự : “Thật từng bếp…”

Từ nhỏ nàng luôn bệnh, khi đến Thanh Châu cũng cần động tay.

Lục Vô Ưu bày tỏ sự cảm thán kỹ năng theo lẽ thường của nàng nữa, thở dài yếu ớt : “… Nấu cháo đơn giản, nàng thể hỏi khác, sẽ quá phiền phức.” Lúc chuyện, dường như dậy: “Nếu thì …”

Sau đó Hạ Lan Từ nhanh chóng ấn xuống. Người bệnh là lớn nhất.

“Chàng đừng động đậy…” Hạ Lan Từ cũng khẽ thở dài một tiếng: “Để nấu cho , yên đó .”

Gần như ngay khi Hạ Lan Từ rời khỏi thư phòng, Lục Vô Ưu lập tức xốc mạnh chiếc chăn đang đắp chặt , còn đẩy nó sang một bên thẳng dậy, thở gấp nặng nhọc, đưa tay lau mồ hôi, khắp đều ẩm ướt dính dính vô cùng khó chịu, nhưng rõ ràng cảm thấy đang vui vẻ.

Cảm giác thật sự kỳ lạ.

Mọi cảm xúc đều trở nên vô cùng lạ lẫm, đúng là chút choáng váng đầu óc. Chẳng bao lâu, Hạ Lan Từ mang khay trở về.

Nghe thấy tiếng bước chân, Lục Vô Ưu nhanh chóng về giường nữa, kéo chăn một cách tình nguyện. Hạ Lan Từ bưng bát cháo lên, thấp thỏm thật lòng: “Đây là đầu tiên nấu cháo, mùi vị lẽ ngon lắm, nếu thấy khó nuốt thì cũng…”

Lục Vô Ưu tự động dậy: “… Không .”

Hạ Lan Từ thấy dáng vẻ của vẫn uể oải, cầm bát do dự : “Hay là để đút ?”

Lục Vô Ưu: “…”

Hắn đấu tranh, thật sự đấu tranh.

Chút thẹn với lòng còn sót khiến cuối cùng cũng nâng tay lên : “… Thôi, để tự .”

Hạ Lan Từ giơ bát lên: “Đừng cố sức, cứ yên, đút .”

Lục Vô Ưu thấy thìa đưa đến bên miệng, sự hổ trong lung lay sắp đổ, đúng lúc , chóp mũi bỗng ngửi thấy một mùi đắng nhàn nhạt, cứng : “Nàng sắc thuốc?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-142.html.]

Hạ Lan Từ giơ thìa lên : “ , uống cháo xong uống thuốc ngay, đừng chống cự nữa Lục đại nhân, sinh bệnh thì uống thuốc.”

Lục Vô Ưu lập tức tỉnh táo .

Giờ phút , đột nhiên quyết định . “Thật bệnh, lúc nãy chỉ là…”

Tuy nhiên, Hạ Lan Từ dường như thấu , : “Đã bệnh thì thành thật một chút.”

Cháo đút miệng, lời của nàng tuy khách khí, nhưng động tác dịu dàng, vị ngọt và mềm dẻo cùng lan tỏa trong miệng, nhất thời Lục Vô Ưu quên mất sự đấu tranh ban đầu.

Hạ Lan Từ vẫn : “Nếu thấy khó uống thì với .”

Lúc , Lục Vô Ưu cụp mắt lời nào, mồ hôi từ thái dương ngừng chảy xuống.

Uống cháo xong thì đến lượt thuốc, lúc Hạ Lan Từ cầm bát thuốc lên, trong tay còn một gói giấy nhỏ chứa vài viên đường mạch nha, nàng đang suy nghĩ nên khuyên Lục Vô Ưu uống thuốc thế nào thì đột nhiên thấy mắt lóe lên, đó bất ngờ đón lấy chén thuốc trong tay nàng uống một cạn sạch.

Hả?

Hạ Lan Từ còn đang sững sờ thì Lục Vô Ưu đột nhiên nghiêng gần, thậm chí nàng còn thể thấy rõ những giọt mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt thanh thoát của , cùng với một vệt đỏ ẩn hiện trong khóe mắt, giây tiếp theo, vị đắng chát truyền từ môi sang môi nàng.

Lục Vô Ưu nâng cằm nàng lên, cứ như đem bốn chữ ‘đồng cam cộng khổ’ thực hiện đến cùng.

Chẳng qua là đang bệnh nên thở của Lục Vô Ưu vô cùng nóng bỏng, nhưng sức lực giảm chút nào, mãnh liệt chiếm lấy môi nàng như đang hút lấy thứ gì đó, đầu lưỡi cũng nóng hổi, điêu luyện và linh hoạt lướt qua từng ngóc ngách.

Hô hấp của Hạ Lan Từ cũng dần trở nên gấp gáp.

Tuy nàng cam chịu phận, nếu Lục Vô Ưu lây bệnh phong hàn cho nàng thì cũng còn cách nào, vốn dĩ hai sớm chiều ở chung cũng khó tránh khỏi, nhưng thế thì…

Hắn là bệnh mà!

Thế chẳng thích hợp lắm !

Nàng dùng sức đẩy vai Lục Vô Ưu, bình tĩnh một chút, nhưng hình như Lục Vô Ưu còn mất bình tĩnh hơn những hôn nàng đây, khi đang hôn sâu Hạ Lan Từ, cánh tay dùng sức, kéo nàng ôm chặt lòng.

Hạ Lan Từ còn kịp hồn thì đẩy giường.

Lục Vô Ưu chống tay bên nàng, hôn nàng sâu nông bất định, dây dưa quấn quýt đầy kìm nén, ánh mắt như say, nửa khép mang chút đau khổ, mồ hôi nóng hổi từ thái dương rơi xuống, nóng đến nỗi thể Hạ Lan Từ cũng co rụt .

căn bản chỗ để rụt .

Chỉ thể Lục Vô Ưu giữ chặt lấy hôn càng lúc càng sâu.

Một lúc , dường như hôn đủ, Lục Vô Ưu mới di chuyển môi, chậm rãi di chuyển xuống dán lên chiếc cằm nhỏ nhắn của Hạ Lan Từ, khẽ hôn nơi đó một cái, lồng n.g.ự.c phát một tiếng khẽ nhẹ trầm, : “… Thật ngọt.”

Hạ Lan Từ bắt đầu hoài nghi đầu óc của nóng đến còn tỉnh táo.

Nàng nâng tay lên sờ trán Lục Vô Ưu, nơi đó quả thật nóng đến khó tin, ngón tay nàng chạm cũng cảm giác bỏng nhè nhẹ, nhưng đôi môi của Lục Vô Ưu còn tiếp tục di chuyển xuống, từ cổ, xương quai xanh… dọc theo vạt áo mở từ khi nào, một mạch xuống .

Những nơi chạm , từng chỗ đều bốc cháy dữ dội.

Lúc , sự hổ của Hạ Lan Từ mới chậm rãi kéo đến, khi Lục Vô Ưu hôn dần đến những nơi thích hợp lắm, cảm giác kích thích quá mạnh mẽ khiến nàng thể nhịn nắm chặt lấy cánh tay , âm sắc phát run như nhũn : “… Chàng vẫn đang bệnh mà.”

Hình như Lục Vô Ưu cũng kéo một chút thần trí.

Lý trí và dục vọng giằng co ở điểm giới hạn mong manh, dường như sắp tan vỡ, nhưng dường như cũng hẳn là .

Hắn cũng thật ép buộc nàng.

Lục Vô Ưu chống thể dậy, đè mạch đập của , dùng nội lực từ từ áp chế luồng nhiệt xa lạ mà quen thuộc , đầu óc cũng theo đó mà dần tỉnh táo .

Hắn nhắm mắt .

Bộ dạng qua thật sự quá mức khổ sở, giống như cưỡng ép dừng .

Giọng khàn đặc: “Có mạo phạm nàng ? Ta chỉ là… hôn một cái, định…” Lục Vô Ưu ho khan một tiếng, : “Ta cũng phong hàn, sẽ lây bệnh cho nàng, chỉ là… uống cháo.”

Cuối cùng Hạ Lan Từ cũng phục hồi tinh thần, thường ngày luôn đắc ý như khổng tước xòe đuôi, giờ giống như cà tím dính sương.

Nàng do dự : “… Vậy tại nóng thế? Là dùng võ nghệ để giả vờ như ? Chàng thật sự sinh bệnh?”

Lục Vô Ưu đáp: “Không , lẽ trong hương đốt chút tác dụng kích thích cảm xúc.”

Hạ Lan Từ hiểu.

Lúc , hứng thú của Lục Vô Ưu giảm sút hẳn, giọng còn uể oải hơn .

Thấy định xuống, Hạ Lan Từ thật sự chút do dự…

Nàng do dự hỏi vấn đề hỏi từ lâu, nhưng hổ: “… Chàng, mỗi hôn xong, đều nhẫn nhịn vất vả ?”

Động tác của Lục Vô Ưu khựng , : “Trước thì , gần đây thì chút…”

Hạ Lan Từ hỏi: “Nam nhân đều như ?”

Lục Vô Ưu bình thản trả lời: “Nàng học chuyện ở đây ? Cũng … Những khác rõ lắm, nhưng như , lẽ là, dù chúng …” Hắn chậm rãi : “Đã từng chuyện vợ chồng thật sự.”

Loading...