Không là quán ăn thanh tĩnh với suối đá trong veo cửa, cùng với tiếng tre gõ đá mà họ đến trong đêm tân hôn , Lục Vô Ưu dẫn nàng đến một quán khác qua cũng tinh tế.
Các món ăn đương nhiên cũng ngon miệng như .
Hạ Lan Từ đang ăn thì phát hiện Lục Vô Ưu ăn xong nhanh, đó cầm chén rượu lên thưởng thức nàng.
Nàng cũng nhanh chóng ăn xong, khi lau sạch môi mới hỏi: “Chàng gì?”
Lục Vô Ưu đặt chén rượu xuống, môi còn vương chút ướt át, : “Ta đang nghĩ, nên đối xử với nàng hơn ?”
Hạ Lan Từ trả lời chân thành: “Chàng .”
Lục Vô Ưu : “Trước đây chỉ xuất phát từ trách nhiệm thôi.”
Hạ Lan Từ suy nghĩ một lúc : “Vậy bây giờ gì khác biệt ?”
Lục Vô Ưu ngừng một lát, : “Nàng nghĩ hiện giờ chúng mật đến , tất nhiên chút khác biệt… Nàng còn gì mong , gì ? Nếu thể , sẽ tận lực thỏa mãn.”
“Chàng là Bồ Tát của chùa nào ?” Hạ Lan Từ nhất thời nên nên : “Đừng nữa, cả chùa Giác Nguyệt còn dám đến dâng hương, sợ ai đó chui từ bàn thờ… , đó là đầu tiên chúng gặp khi đến Kinh thành.”
Lục Vô Ưu ho nhẹ một tiếng: “Lúc đó chỉ vài lời, chút hiểu lầm nên giọng điệu lắm.”
Hạ Lan Từ tỏ ngạc nhiên: “Giọng lúc đó cũng chẳng gì, hơn nữa khi đó còn giúp … Lục đại nhân, hôm nay ?”
Lục Vô Ưu mấp máy đôi môi hồi lâu, cuối cùng mới thốt một câu sâu kín: “… Không nàng đùa giỡn ?”
Hà Lan Từ: “…”
Lục Vô Ưu : “… Còn đùa nữa ?”
Hà Lan Từ lập tức cảm thấy cổ tay mỏi nhừ, má cũng ửng đỏ, nàng từ từ thở một , lấp lửng : “Lục đại nhân, như … là đủ thỏa mãn ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-146.html.]
Lục Vô Ưu về mặt cũng ngượng ngùng mấy: “Dù cũng là một nam nhân bệnh kín.”
“…”
Hà Lan Từ đột nhiên cảm thấy trí nhớ của quá cũng là chuyện , nhớ rõ từng câu từng chữ nàng , những nhớ, còn đem nhắc .
Nàng do dự một chút, : “Tối về … Nói mới nhớ, thể nhanh hơn ?”
Cánh tay thật sự mỏi.
Lục Vô Ưu cảm giác xúc phạm, nhưng vẫn như cũ: “Có lẽ vì kỹ năng của Hạ Lan tiểu thư đủ thành thạo, nàng chăm chỉ học tập ?”
Hạ Lan Từ cũng cảm thấy xúc phạm: “Ta định ngay cả trong chuyện cũng… Thôi , cái cũng thể học ?”
Lục Vô Ưu : “Đại khái là phu tử chỉ dạy, chắc là tự học thành tài, nhưng chỉ cần chăm chỉ khổ luyện, tin rằng với sự thông minh tài trí của Hạ Lan tiểu thư, chắc là… thành vấn đề.”
Đoạn đối thoại qua thì gì, nhưng ngẫm kỹ thì tất cả đều là vấn đề.
Hạ Lan Từ ngay cả đến ống đũa bên cạnh cũng cảm thấy chút vi diệu, cúi đầu xuống, ngón tay cũng chút yên.
Bầu khí lúng túng cứ thế kéo dài đến khi họ khỏi cửa, dường như Lục Vô Ưu còn định dẫn nàng dạo phố mua ít đồ, nhưng Hạ Lan Từ nhanh chóng kéo , trang phục và trang sức của nàng hai họ bổ sung đủ đầy, đến giờ vẫn còn nhiều món kịp dùng tới.
Lúc Hạ Lan Từ mới nhớ tới hỏi: “Bản tấu chương mà đó… thỉnh cầu đo đạc ruộng đất của các huân thích trình lên ?”
Lục Vô Ưu cũng hồn đáp: “Đã chuẩn gần xong , chắc trong hai ngày tới đồng liêu sẽ trình lên.”
Quả đúng như lời Lục Vô Ưu , hai ngày , bản tấu chương Hộ bộ Cấp sự trung dâng lên Ngự án của Thánh thượng, bên trong còn bổ sung thêm nhiều chứng cứ xác thực, từng sự việc một, từng mốc thời gian, địa điểm và nhân vật đều rõ ràng.
Không chỉ , bài văn tên là “Xâm Điền Luận” cũng nhanh chóng lan truyền khắp sĩ lâm, thậm chí là phố lớn ngõ nhỏ.
Bởi vì đó vị Lục Lục nguyên mắng , mắng đến mức nổi danh như cồn – cuốn《Lục Tễ An tấu bác tập》 thực sự xuất bản, ngôn từ sắc bén hài hước, từng câu từng chữ đều mắng đến chuẩn xác, trở thành tác phẩm giải trí cho bữa cơm.
Nghe cũng do Lục Lục nguyên , nên cũng nhiều tới , hơn nữa bởi vì văn phong mộc mạc và dễ hiểu, chỉ cần chữ là thể thông, nhiều khi xong đều nhịn mà thầm rơi lệ, đó nảy sinh phẫn nộ, lòng nhất thời đều sục sôi.