Sau khi thành, đều tự tách .
Hạ Lan Từ trở về phủ, cảm thấy chút hoài niệm, nhưng chỉ xuống, còn kịp nghỉ ngơi thì quản sự tạm thời triệu đến vội vàng mang theo sổ sách đến đây.
“Phu nhân, cuối cùng cũng về !”
Lục Vô Ưu còn đang y phục, Hạ Lan Từ kịp uống ngụm nước nào gọi giải quyết công việc.
… Sao nàng dâng lên cảm giác trong phủ còn quan trọng hơn cả .
Thời tiết chuyển lạnh, việc mua sắm áo quần mùa đông nổi lên tranh chấp, nảy lòng tham biển thủ, lễ vật do khác gửi đến đáp thế nào… nhiều vô kể, tất cả đều là những chuyện vụn vặt, Hạ Lan Từ búi tóc sơ bắt tay xử lý từng việc một.
Sau bữa tối, Hoa Vị Linh vô cùng phấn khởi hỏi: “Có quà ?” Lục Vô Ưu : “Có.”
Hạ Lan Từ chút ngạc nhiên đầu , mua từ khi nào.
Bên , Lục Vô Ưu cho mang hai chiếc rương lên, bên trong đều là những món đồ lặt vặt, từ phấn son, quạt tròn cho đến y phục và những thứ tương tự.
Lục Vô Ưu thêm: “Một rương là của , rương là của tẩu tẩu .”
Hoa Vị Linh tươi như hoa mùa xuân, lập tức lục lọi trong rương: “Cảm ơn ca ca, cảm ơn tẩu tẩu!”
Khi nàng đang lục lọi rương đồ, một nam tử trẻ tuổi xa lạ đến bên cạnh, Hạ Lan Từ giật , Lục Vô Ưu thì thầm bên tai nàng: “Người thoại bản .”
… Sao từ trong phòng?
Người khác hẳn với lúc Hạ Lan Từ gặp đầu tiên, đất với dáng vẻ thê thảm nỡ , một tháng thì y dưỡng thương khá, mái tóc đen tuyền cột lỏng lẻo, mềm mại buông xuống một bên vai, bộ dạng tuấn tú nhã nhặn gần như yếu đuối, hết sức ôn hòa — còn phần tương tự với bộ dạng giả vờ của Lục Vô Ưu.
Hắn mỉm ôn hòa: “Ra mắt hai vị ân công, vì thật sự quá buồn bực nên mới ngoài , nếu hai vị cảm thấy mạo phạm, thể về phòng ngay.”
Hạ Lan Từ cũng ghé sát tai Lục Vô Ưu thì thầm: “… Chàng yên tâm ?”
Lục Vô Ưu tiếp tục thì thầm với nàng: “Sau tìm một vị bằng hữu là thần y xem qua, đầu óc thực sự va đập hỏng .”
Hạ Lan Từ vẫn còn lo lắng: “Vậy Vị Linh sẽ y lừa chứ…”
Lục Vô Ưu liếc nàng một cái, : “Yên tâm, của lẽ còn vô tư hơn nàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-161.html.]
Hạ Lan Từ: “…”
Nàng cảm giác Lục Vô Ưu đang khen nàng.
Bận rộn đến ngày hôm , Lục Vô Ưu trở về báo cáo công việc và đến phủ thăm ân sư, Hạ Lan Từ mới nhớ trong phủ vẫn còn hai nữ tử nên tiện hỏi một câu, quản sự tạm thời : “Hai nàng , gần đây cũng an phận.”
Hạ Lan Từ suy nghĩ một lúc, quyết định tự xem.
Tất nhiên nàng , từ khi họ rời , hai cô nương Ngọc Liên và Nhược Nhan đều sống trong cảnh lo lắng yên.
Hai nàng lớn lên ở Ích Châu, từ nhỏ dạy cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, thế nào để lấy lòng nam tử, bất kể là động tác ngữ điệu chuyện đều quy định nghiêm ngặt, tuy vẫn còn trong trắng, nhưng ngay cả kỹ thuật phòng the cũng đôi chút, chỉ chờ bỏ tiền lớn mua về
hầu hạ quyền quý… thể trở thành chủ mẫu, với dung mạo chỉ thể sủng ái nhất thời, nếu vận thì sinh con cái, vận rủi thì tìm cách hành hạ đến c.h.ế.t đều , những kết cục như nhiều cũng khó tránh sợ hãi trong lòng.
Mặc dù Lục đại nhân hề hứng thú với các nàng thì cũng ảnh hưởng đến việc họ trở thành cái đinh trong mắt khác.
Tuy dáng dấp của Hạ Lan phu nhân xinh như tiên nữ, chuyện cũng dễ , nhưng cũng thiếu những chủ mẫu bề ngoài độ lượng nhân từ, thực chất nhẫn tâm độc ác, loại khi đại nhân ở trong phủ, thừa cơ tìm một cái cớ để g.i.ế.c chết, hoặc bán họ những kỹ viện hạ lưu cũng .
Kết quả là, họ đợi một ngày, hai ngày…
Đã hơn một tháng trôi qua, vẫn nuôi ăn mặc đầy đủ, ngoài việc cho các nàng chép sách thì cũng việc gì, cơm áo tuy đơn giản nhưng thiếu thốn, còn một cô nương ăn mặc chỉnh tề xinh hỏi họ: “Xem thoại bản ?”
Cuối cùng đợi khi nhóm họ trở về, Hạ Lan phu nhân đến đây cũng chỉ hỏi vài câu, tiện thể : “Các ngươi bài văn nào ?”
Ngọc Liên và Nhược Nhan: “…?” Cũng mê man.
Lục Vô Ưu ở đây, nên bài văn gửi đến ít nhiều. Hạ Lan Từ xem văn chương cho khác ở thư viện vẫn thỏa mãn, lúc khó tránh ngứa tay, thấy họ ngẩn ngơ, nàng hỏi: “Các ngươi ?”
Hai cô nương một cái, đặc biệt thành thật lấy những bài thơ văn lúc rảnh rỗi , đó họ thấy Hạ Lan Từ xuống, bắt đầu và đánh giá nghiêm túc.
Ngọc Liên và Nhược Nhan: “…?” Càng mê man hơn.
Hạ Lan Từ nghiêm túc xem xét, công bằng mà thì hai cô nương cũng chút tài hoa, ngay cả những bài thơ oán hận chốn khuê phòng cũng vài phần phong lưu, tài hoa hơn cả biểu của Hạ Lan Từ đây. Sau khi xong, nàng hỏi: “Các ngươi sách đến ?”
… Câu giống như phu tử đang kiểm tra bài vở. Cả hai cũng nghiêm túc trả lời.
Hạ Lan Từ gật đầu, dù tạm thời cũng đưa họ ngay , nàng : “Nếu sách chỗ nào hiểu thể đến hỏi , nếu các ngươi cảm thấy chán, mỗi tuần thể đưa một đề mục để các ngươi một bài văn — văn thú vị hơn thơ, các ngươi thể thử xem, trong thư phòng cũng nhiều tập văn đương thời.”
… Là phu tử thật !