PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 174

Cập nhật lúc: 2024-12-13 07:17:25
Lượt xem: 83

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi , vẫn còn định kiến nhất định với Hạ Lan Từ, Lý Đình – Thế tử tiền nhiệm phủ Tào Quốc Công ép sát từng bước, dù giúp Hạ Lan Từ vì đạo nghĩa, nhưng cũng đặt cảnh của nàng để suy nghĩ, lúc đó tâm trạng của Hạ Lan Từ thế nào.

Ngoài , còn tế lễ ở ngoài thành, khi Hạ Lan Từ lỡ tay khác thương, sắc mặt tái nhợt và hoảng loạn đến mức giống như ngay đó sẽ sụp đổ mà lớn, hình ảnh đó vẫn nhớ rõ.

Rốt cuộc thì, nàng trưởng thành trong cảnh thế nào?

Lục Vô Ưu mấp máy môi, hỏi: “Nàng còn gặp những chuyện tương tự thế nữa ?”

Hạ Lan Từ suy nghĩ một chút : “… Giấc mơ chắc là đầu tiên.”

“Ta hỏi chuyện .” Lục Vô Ưu mím môi : “Nàng còn từng gặp chuyện nào… tương tự chuyện của Tiêu Nam Tuân và Lý Đình ?”

Hạ Lan Từ suy nghĩ một lúc nữa mới : “Ở Kinh thành chắc là chuyện như , dù cha cũng là Tả đô Ngự sử, chức quan thấp, nhưng khi ở Thanh Châu thì gặp một , …” Hạ Lan Từ thế nào, nhưng lúc nàng suýt nữa ép lên giường, mấy đêm liền đều thể ngủ ngon, thời gian đó thường gặp ác mộng. “ cuối cùng dùng trâm cài dọa sợ, mới đầu cha còn dùng quyền thế ép buộc, nhưng Tri phủ phân của cha nên tự cho bắt tống ngục, cha cũng liên lụy, đương nhiên chuyện lẽ , vì thanh danh của nên truyền ngoài. đó cha , đưa trở về Kinh thành.”

Lục Vô Ưu chỉ là nàng đột nhiên rời , nhưng ngờ vì lý do .

Hắn đột nhiên cảm thấy thật tàn nhẫn — việc nàng để ám ảnh tâm lý đối với chuyện ân ái nam nữ dễ dàng.

“Ta thể ôm nàng một cái ?”

“Hả?” Hạ Lan Từ ngạc nhiên: “Sao đột ngột ?”

Lục Vô Ưu chạm nhẹ chóp mũi, : “Nếu nàng thì ôm nữa.”

… Rõ ràng là hôn thì hôn, hỏi nàng loại chuyện nhỏ nhặt ? Hạ Lan Từ lẩm bẩm một câu giơ cánh tay lên, : “Chàng ôm thì…” Còn dứt lời, ngay đó nàng rơi một cái ôm ấm áp.

Lục Vô Ưu nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cánh tay vòng qua lưng nàng, một tay đặt lên cánh tay, tay còn vuốt nhẹ tóc nàng như một cái ôm động viên, vì cao hơn nàng hẳn một cái đầu, lúc Hạ Lan Từ như đang vùi hẳn vòng tay của .

Trong nháy mắt, nàng mờ mịt, giống như trái tim bỗng chốc trống , trở nên trống rỗng.

Một hồi lâu, Hạ Lan Từ mới mở miệng: “… Đều là chuyện qua, còn sợ nữa.”

Giọng Lục Vô Ưu trầm thấp, mang theo chút nặng nề: “Ta . Bang phái giang hồ các nơi đều của cha , chuyện sẽ tiếp tục điều tra, tranh thủ rõ tình tình hình ở Ích Châu khi cha nàng điều đến đó. Nếu đúng như trong mơ nàng thấy, lẽ khi cha nàng đến nhậm chức thì bên

đều bố trí sẵn , chỉ chờ ông rơi bẫy… Cho dù lỡ như kịp, cũng sẽ nghĩ cách giúp nàng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-174.html.]

Hạ Lan Từ vô thức gật đầu trong lòng , thể rõ từng tiếng tim dồn dập như trống của Lục Vô Ưu.

Nàng ngẩng đầu lên, xuôi theo đường viền cằm thể thấy đôi mắt khẽ cụp xuống của Lục Vô Ưu, cùng đôi môi mím , trong lòng nàng thoáng động, nghĩ rằng lẽ lúc nên hôn một cái.

Lục Vô Ưu giữ vai .

Lục Vô Ưu khẽ : “Không cần vì chuyện mà cảm ơn , vốn dĩ cũng điều tra, cũng chỉ là tiện tay thôi.” Hắn nghiêng đầu: “Trước đây từng với nàng, cần phiền lòng vì những chuyện , vốn cũng chỉ là lời bâng quơ thôi. Nàng gì… chỉ cần tự do theo ý .”

Hôm nay, Lục Vô Ưu vẫn là một khó hiểu.

Lần , Diêu Thiên Tuyết gặp Hạ Lan Từ, cảm thấy hình như nàng vui nên mời nàng ngoài dâng hương, còn chu đáo : “Không đến chùa Giác Nguyệt nữa! Chúng chùa Pháp Duyên! Ở đó cầu duyên cầu con đều linh nghiệm — đến đó hầu hết đều là nữ tử, định lập gia đình.”

Trước đây, bình thường Hạ Lan Từ sẽ hai tháng một , coi như để thư giãn.

Kể từ chuyện của Lý Đình, nàng lâu ngoài dâng hương, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nhận lời.

Khi Lục Vô Ưu , khựng một lát : “Cho nên nàng cảm thấy đến cả việc dâng hương cũng đều đặc biệt thông báo cho .”

Hạ Lan Từ đáp: “Nếu khi trở về thấy thì bây giờ!” Lục Vô Ưu : “… Ta thể hỏi khác.”

Hạ Lan Từ trầm mặc, cảm thấy Lục Vô Ưu thật sự hiểu sai vấn đề: “Ta với cũng là tôn trọng , nghĩa là mất tự do!”

Lục Vô Ưu cũng im lặng một lúc : “Nàng thể sống tự do hơn một chút.”

“Không lẽ lên mái nhà lật ngói ? Ta cũng . Lục…” Nàng vẫn nên gọi thế nào mới : “Chàng đừng nóng vội hỏng việc, dù tự do hơn, nhưng cũng thể đột nhiên biến thành… Vị Linh .”

Hoa Vị Linh thực sự tự do phóng khoáng.

Không chỉ ngoài lúc nào thì , về lúc nào thì về, gần đây nàng thậm chí còn bắt đầu mang theo nhặt ngoài. Vị công tử nhặt về dường như cũng cảm thấy tên sẽ bất tiện, nên tự đặt cho một cái tên là “Mộ Lăng” — ý đồ vô cùng rõ ràng.

Mộ công tử cứ như cái đuôi nhỏ theo Hoa Vị Linh cả ngày, nàng dạo phố thì y sẽ ôm đồ, nàng quán , y cũng sẽ cùng theo, nàng hát thì y cùng bầu bạn, ngay cả khi nàng đến cửa hàng son phấn quần áo, y cũng tươi theo chọn đồ.

Hạ Lan Từ lo lắng, nhưng Lục Vô Ưu vẫn là câu : “Tâm của lớn hơn nàng nhiều.”

Lúc , Lục Vô Ưu xong lời nàng , ngược mất tự nhiên, : “Ta , dù nếu tan triều sớm hơn, sẽ đến đón nàng.”

Hương khói ở chùa Pháp Duyên cũng thịnh vượng, nhưng nữ tử lui tới rõ ràng nhiều hơn nhiều.

Loading...