Nàng quả thật tự nhiên như Diêu Thiên Tuyết, khi Diêu Thiên Tuyết khen Tống Tề Xuyên, giọng điệu và thần thái đều vô cùng tự nhiên, phát từ tận đáy lòng khiến cảm thấy thoải mái.
nàng nhịn mà than phiền: “Lục đại nhân, yêu cầu nhiều thật đó.”
Giọng điệu chuyện của Hạ Lan Từ xưa nay luôn bình thản, chỉ là giọng mềm mại, nhưng ngữ khí oán giận của nàng lúc mang theo đôi chút hờn dỗi, biểu lộ một sự mật tinh tế.
Thần trí của Lục Vô Ưu khẽ d.a.o động.
Hạ Lan Từ cũng thấy giọng điệu của chút vấn đề.
Nàng cúi đầu cầm lấy một cây cung khác nhỏ hơn, thử kéo dây cung — cách nào kéo đến nơi.
Lục Vô Ưu khẽ một tiếng, vẻ mặt chút vui sướng : “Lại đây, dạy nàng.”
***
Kéo cung vài ngày, bả vai Hạ Lan Từ đều ê ẩm.
Nàng vốn nghĩ cơ thể luyện tập khá , nhưng xem vẫn còn cần cải thiện nhiều, lúc chuẩn nghỉ ngơi, khi ngang qua phòng Mộ Lăng công tử , nàng chợt thấy y và Hoa Vị Linh đang chuyện.
Cửa mở, âm thanh cũng rõ ràng.
“… Ta luôn cảm thấy khi mất trí nhớ, lẽ từng là một hiệp khách.” Giọng của Mộ Lăng công tử mang chút trong trẻo lạnh lùng, thật sự phù hợp với dáng vẻ tuấn tú dịu dàng, tóc dài buông xõa của y: “Cho nên khi thoại bản cho cô, mới vô thức những câu chuyện truyền kỳ về thể loại giang hồ .”
Hoa Vị Linh thì phũ phàng vạch trần y: “ võ công của tầm thường.”
Mộ Lăng hề để tâm, khẽ : “Không thương nặng , võ công thể phế.”
Hoa Vị Linh đáp: “Ồ, ca ca kiểm tra qua , chuyện đó .”
Mộ Lăng thấp giọng thỏa hiệp: “Được , lẽ chỉ là một hiệp khách võ công kém cỏi, còn cô là một nữ hiệp, đúng lúc cứu trong muôn vạn , đây cũng xem như một đoạn duyên phận sâu xa… Ngoại trừ thoại bản, cô còn báo đáp gì nữa ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-179.html.]
Hoa Vị Linh nghĩ một lúc, : “Thật , ca ca mới là bỏ công sức nhiều nhất, thuốc trị thương chuyện ăn ở của đều dùng của , nếu còn báo đáp, chi bằng báo đáp ?”
Mộ công tử như nghẹn một , nhưng vẫn nản lòng, : “Cô xem trong truyện là câu chuyện về nữ hiệp Hoa Vị Linh và hiệp khách Mộ Lăng, cảm thấy chỗ nào ?”
Hoa Vị Linh nghiêm túc trả lời: “Câu chuyện thì cũng , nhưng thật sự lười đặt tên, đừng như nữa.”
Mộ Lăng: “…”
Hạ Lan Từ đại khái hiểu vì Lục Vô Ưu vẫn luôn nhấn mạnh với nàng “Tâm của còn lớn hơn nàng” là ý gì, tuy nàng hiểu chuyện nam nữ, nhưng nhạy cảm với ý đồ của khác.
Dù Hoa Vị Linh võ công của y tầm thường… Chắc là sẽ thiệt thòi gì.
Nàng nghĩ , tiếp tục về phía , vô thức đến căn phòng xa nhất. Hai cô nương đang an phận thủ thường chép văn, thấy Hạ Lan Từ đến đây, cả hai lập tức dậy giống như học trò thấy phu tử, vội vàng lấy những bài gần đây cho nàng xem.
Hạ Lan Từ yên tâm một lát, chỉ dẫn một chút, định thì chợt thấy Ngọc Liên, thường chuyện thấp giọng : “Phu nhân,
Nhị Điện hạ đưa chúng nô tỳ đến đây đúng là để gây thêm phiền toái cho phu nhân, nhưng thật nô tỳ cũng . Nô tỳ vốn là nữ tử thư hương, gia cảnh sa sút, vì nhà nghèo túng mới đem bán nô tỳ, nô tỳ cũng từng phản kháng nhưng đánh thê thảm, sợ đau nên đành thuận theo… Vốn cho rằng chỉ thể lấy sắc hầu hạ khác, ngờ gặp phu nhân, những ngày qua thật sự cảm tạ phu nhân.”
Hạ Lan Từ tin, nhưng tin bộ, dù Ngọc Liên cũng là Nhị Điện hạ đưa đến.
đó mặt đưa bữa khuya đều là cô nương tên Nhược Nhan , còn Ngọc Liên cô nương quả thật an phận hơn nhiều.
“ nô tỳ cũng , dù Lục đại nhân chướng mắt dung mạo của chúng nô tỳ, nhưng chỉ cần ở đây thôi cũng sẽ cản trở tầm mắt phu nhân, phu nhân … thôn trang ruộng đất nào , nô tỳ bằng lòng tự xin đến đó.”
Nhược Nhan cô nương bên cạnh thì gì, chỉ mặt , khẽ khẩy một tiếng, lẽ cảm thấy Ngọc Liên giả vờ thanh cao.
Hạ Lan Từ trầm ngâm một lúc.
Trước đây Nhược Nhan từng hỏi nàng để tâm , lúc đó nàng cảm thấy để ý đến , nhưng hiện giờ Ngọc Liên gần như chắc chắn nàng sẽ cảm thấy chướng mắt. Thật quan sát, từ ngày đó đến nay, Lục Vô Ưu từng gặp các nàng.
Hắn cũng ý định nạp .