giờ đây, lẽ đó còn là mơ mộng nữa.
Lâm Chương thì thầm, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Ta thể… sẽ cưới Hạ Lan tiểu thư…”
Lục Vô Ưu đáp lời, Lâm Chương còn tưởng thấy.
Gió đêm ngoài cửa sổ phả mặt khiến y lạnh đến rùng , cũng giúp y tỉnh táo hơn đôi chút, đến lúc y chợt ý thức nên chuyện ngoài. Khi y còn kịp mừng thầm, liền thấy một tiếng vang thanh thoát.
Lục Vô Ưu đặt chiếc chén sứ xuống bàn, nhẹ giọng hỏi: “… Huynh thật sự cưới nàng ?”
Lâm Chương ngẩn , về phía bạn của , bỗng nhiên tim đập nhanh hơn hẳn.
Lục Vô Ưu dường như thấu suy nghĩ của y, mỉm ôn hòa : “Thiếu Ngạn, đừng hiểu lầm, ý gì với Hạ Lan tiểu thư, thành , cũng vui cho , chỉ điều…”
Lâm Chương do say rượu , nhưng cảm thấy giọng của Lục Vô Ưu chút lơ đễnh: “Bởi vì là bạn của , mới thêm vài lời khó , Hạ Lan tiểu thư nhiều ngưỡng mộ, còn những gã như Thế tử Tào Quốc Công , nếu cưới nàng tương lai chỉ sợ sẽ yên , lẽ còn nhiều phiền phức mà lường tới, nhà cửa cũng chắc yên bình.”
“Đa tạ Tễ An nhắc nhở.”
Lâm Chương mới thở phào nhẹ nhõm, nếu tranh giành với Lục Vô Ưu, y thật sự tự tin, tiếp đó thấy lo lắng trở .
Y niềm vui cho đầu óc choáng váng, thật sự nghĩ đến nhiều như .
dù lý lẽ nhiều đến , chỉ cần nghĩ đến việc thể ôm mỹ nhân lòng, y bắt đầu thấy phấn khích.
Lâm Chương lắc đầu, cố gắng giữ cho tỉnh táo.
“Ta thật lòng cưới Hạ Lan tiểu thư, … cho rằng nên cưới nàng ?”
Lục Vô Ưu cầm bình rượu lên rót đầy một chén, giọng càng thêm lơ đễnh gần như là vô tâm: “Sao thế?”
Hắn nhướng mày, nhẹ: “Phá hủy nhân duyên của khác, sẽ ghi hận. Ta chỉ nghĩ rằng chuyện Thiếu Ngạn nên suy nghĩ kỹ hãy quyết định, đừng để nhất thời xúc động, hối hận, nếu cưới … thì chịu trách nhiệm đến cùng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-18.html.]
Lâm Chương đến đây, bất gác gật đầu : “Đại trượng phu đương nhiên như .”
Lục Vô Ưu uống cạn chén rượu, : “Vậy thì nghỉ ngơi sớm , ngày mai còn thăm viếng chủ khảo và phòng sư.”
Hắn như hề say, đưa tay kéo Lâm Chương dậy: “Đi thôi.” Lâm Chương hai chân chạm đất: “…?”
“À, uống nhiều quá .” Lục Vô Ưu đặt xuống, chẳng mấy chốc Lâm Chương ngủ .
Lục Vô Ưu ngang qua những sĩ tử say khướt, bước chân định đến bên cửa sổ. Sau khi xác định xung quanh ai, một tay bám bệ cửa sổ, hình nhẹ nhàng nhảy lên mái nhà. Chân chỉ khẽ chạm ngói, tay áo dài bay phấp phới như tiên nhân, gần như phát tiếng động nào, nhàn nhã xuống mái nhà, trong tay vẫn cầm bình rượu sứ xanh trắng cổ cao.
Vừa uống rượu nhờ gió thổi bay mùi rượu , thậm chí Lục Vô Ưu còn tùy tiện bẻ một cành cây, theo bản năng múa kiếm, nhưng cuối cùng kiềm chế .
Gió đêm mát rượi, thoải mái nhắm mắt , bắt đầu thấy buồn ngủ.
Cùng lúc đó, ở bên lầu, một nhóm cầm gậy gỗ và bao tải lén lút Túy Tiên Lâu.
Đợi đến lúc Lục Vô Ưu tỉnh dậy, trời tờ mờ sáng, cầm bình rượu nhảy xuống, từ cửa sổ nhảy trong. Bên trong, vẫn say ngủ lăn lóc, vài bước, đột nhiên nhận gì đó đúng.
Lâm Chương ?
***
như những gì Hạ Lan Từ , chuyện của Thế tử Tào Quốc Công quả thật vẫn kết thúc.
Diêu Thiên Tuyết đến phủ, kể với nàng những tin đồn sống động như thật mà nàng : “Thế tử Tào Quốc Công động tay động chân với , thật sự phẫn nộ. Thêm đó, Vân Dương Quận chúa bên đòi sống đòi chết, khắp Vương phủ cũng loạn cào cào cả lên, Tào Quốc Công mỗi ngày tạ tội với Thánh thượng cũng tác dụng gì… Nói chừng, vị trí Thế tử cũng khó lòng giữ .”
Hạ Lan Từ nhớ những chuyện xảy ngày đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Nàng chống cằm, nhẹ giọng : “Vân Dương Quận chúa gả cho cũng là điều may mắn.”
Hòa thượng ở chùa Giác Nguyệt ngày đó Thế tử Tào Quốc Công mua chuộc, đó cha nàng cũng cho điều tra , chỉ là chuyện liên quan đến danh dự của nàng nên công khai ngoài, nếu Lý Đình lẽ còn thảm hơn.
Diêu Thiên Tuyết mấp máy miệng gì đó, nhưng nuốt trở .
Hạ Lan Từ để tâm, nhưng Diêu Thiên Tuyết những quý nữ giao hảo với Vân Dương Quận chúa truyền miệng rằng Hạ Lan Từ là yêu nghiệt hại nước, cố tình quyến rũ phu quân khác nên mới khiến Thế tử Tào Quốc Công phát điên đến thế.