Trong lúc nghĩ ngợi, Lục Vô Ưu với nàng: “Há miệng .” Hạ Lan Từ ngây , chỉ thấy một miếng điểm tâm đưa đến bên môi , nàng ngẩn ngơ, cảm thấy khác đút ăn như ngượng ngùng, định đưa tay nhận lấy, Lục Vô Ưu lặp nữa: “Há miệng .”
Hạ Lan Từ đành há miệng.
Lục Vô Ưu lòng thỏa ý đút điểm tâm miệng nàng, hỏi: “Hương vị thế nào?”
Hạ Lan Từ cắn vài miếng, dùng tay đẩy bánh xuống, nuốt đáp: “Cũng tệ lắm.”
Lục Vô Ưu hỏi : “Chỉ tệ thôi ?”
Thật trong điểm tâm mà Lục Vô Ưu thích, loại ít ngọt nhất , nhưng đối với Hạ Lan Từ mà thì vẫn còn ngọt, đương nhiên ăn ngon thì cũng ngon, chỉ là ngấy.
Lục Vô Ưu trầm ngâm: “Có do nàng quá ngọt, cho nên cảm thấy ngọt?”
Hạ Lan Từ sửng sốt: “…? Chàng đang mê sảng gì ?”
Lục Vô Ưu đáp: “Không còn cách nào, nàng thể tự nếm thử hương vị của , từ trong ngoài đều ngọt, giống như tràn đầy mật ngọt, chỉ cần bóp nhẹ là tràn …”
Hạ Lan Từ vội vàng ngắt lời : “Nếu hình dung thì đừng miêu tả nữa!”
Lục Vô Ưu khẽ một tiếng, đặt ngón tay chạm môi nàng lên môi , đôi mắt đào hoa nàng, giọng điệu đương nhiên : “Nàng cũng thích ngọt, cho nên ở cũng nếm thử…”
Hạ Lan Từ quyết định chuồn .
Khi ngang qua, nàng thấy vị Mộ Lăng công tử vẫn bệnh tật liệt giường, đại phu y chỉ thương nhẹ, nhưng hiểu lâu như , nàng nhớ Lục Vô Ưu từng với nàng, sinh lực mạnh, vết thương cũng lành nhanh.
giờ phút , công tử văn nhược với mái tóc dài đen mượt rủ xuống một bên cơ thể, giống như gió thổi qua cũng thể ngã, thỉnh thoảng còn ho khan vài tiếng.
Gần đây, Hoa Vị Linh cũng ngoài, chỉ ở trong phủ chăm sóc y. “Khi nào bệnh của mới khỏi?”
Mộ Lăng ho khan một tiếng, giọng yếu ớt : “Ta cũng , lẽ bệnh cũ tái phát…”
Giọng của Hoa Vị Linh cũng mờ mịt: “Sao bảng hiệu đập trúng thể dẫn đến bệnh cũ tái phát ?”
Mộ Lăng nhẹ, yếu ớt : “Có lẽ đây cũng từng bảng hiệu đập trúng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-196.html.]
Hoa Vị Linh đáp: “… Vậy cũng quá xui xẻo ?”
Mộ Lăng : “Không , thể gặp Hoa cô nương là may mắn ba đời của tại hạ .”
Hoa Vị Linh chống cằm, trầm tư : “Không, cảm thấy hình như từ khi gặp mới bắt đầu xui xẻo, là chúng cách xa chút .”
Mộ Lăng lập tức bắt đầu ho lớn hơn, giống như ho hết lục phủ ngũ tạng, âm thanh vang dội, nếu túi m.á.u ở đó, Hạ Lan Từ nghi ngờ lẽ y sẽ biểu diễn một màn hộc m.á.u ngay tại chỗ.
Hoa Vị Linh đành đến dìu y, vỗ nhẹ lưng : “Được , …” Nàng thầm: “Rốt cuộc mắc bệnh gì …”
Hạ Lan Từ bất giác nhớ đến một màn diễn xuất tuyệt vời của nào đó lâu đây.
Lục Vô Ưu cũng thấy, biểu cảm phần khó nên lời, tiến đến với Hoa Vị Linh: “Muội đừng lo cho y, lát nữa là thôi.”
Mặt Mộ Lăng đỏ bừng vì ho.
Hoa Vị Linh tiếp tục vỗ lưng cho y, trả lời: “Ca, thật chẳng chút lòng đồng cảm nào cả.”
Lục Vô Ưu khẽ cuộn tay áo : “Vậy tránh , để đến vỗ lưng cho y, đảm bảo khỏi bệnh ngay. Huống hồ còn từng học y thuật, chỉ học qua độc dược thôi ?”
Hoa Vị Linh : “… suýt chút nữa vỗ hộc máu.”
Lục Vô Ưu thuận miệng trả lời: “Nhổ m.á.u tụ mới .”
Hoa Vị Linh còn đang do dự, thì Mộ Lăng công tử vội che miệng ho khan, khách sáo : “Không, cần phiền Lục đại nhân, , …”
Hạ Lan Từ cũng nên lo cho ai mới .
Về đến phòng, Lục Vô Ưu : “Yến tiệc tiếp đón sứ thần Bắc Địch sắp đến, nàng ?”
Hạ Lan Từ nghĩ còn sợ, : “Vậy thể ?”
“Hàn Lâm Viện và Lễ Bộ cùng phụ trách tiếp đón, cũng khó.” Lục Vô Ưu dời mắt : “Chẳng lẽ nàng còn một gặp tiểu Vương tử Bắc Địch ? Ồ, đúng là tình thâm nghĩa trọng với nàng.” Hắn bắt chước khẩu khí của Lạc Thần, âm điệu nhịp nhàng: “Ta đối với nàng gặp yêu, thích nàng, hái cả trời tặng cho nàng…”
Hạ Lan Từ cảm thấy vô cùng hổ, nhịn ngắt lời : “Ta định ! Chàng thể bớt châm chọc vài câu !”
Lục Vô Ưu tiếp tục chầm chậm : “Sao thể , còn thì ?”