Ngồi trong xe ngựa trở về phủ, cảm giác phấn khích trong cơ thể Hạ Lan Từ vẫn biến mất, nàng nhịn với Lục Vô Ưu: “Ta thật sự b.ắ.n trúng hồng tâm? Có luồng nhiệt khí truyền cho gì đó kỳ lạ ?”
Lục Vô Ưu kéo ngón tay nàng , khi cẩn thận kiểm tra qua mới : “Dù khí lực khác biệt, vốn cũng công bằng, luồng khí chỉ tăng thêm chút sức mạnh cho nàng, giúp nàng dễ dàng b.ắ.n hơn thôi, mũi tên là chính nàng bắn, mặc dù vốn định dùng chút mưu kế.”
Hạ Lan Từ hỏi: “Mưu kế gì?”
Lục Vô Ưu : “Giúp nàng chỉnh mũi tên, cố định huyệt đạo ở một tay nàng, chỉ cần nàng buông tay là thể b.ắ.n trúng ngay giữa — nhưng thấy nàng b.ắ.n vui vẻ.”
Hạ Lan Từ gật đầu : “ là vui vẻ.”
Mặc dù trong những ngày luyện tập qua, nàng cũng từng b.ắ.n trúng hồng tâm, nhưng xác suất cực kỳ thấp, trăm mũi tên may trúng một . Dù đối với nàng mà thì b.ắ.n tên và kéo cung vẫn còn khá vất vả, ngờ cơ hội b.ắ.n trúng mặt .
Lục Vô Ưu nắm lấy tay nàng bóp nhẹ, Hạ Lan Từ giống như phản ứng , để mặc xoa bóp bàn tay .
Lúc trông nàng vô cùng hoạt bát.
Hạ Lan Từ : “ nữ tử Bắc Địch thật sự lợi hại.”
Kỹ thuật b.ắ.n cung của nàng gần như thua kém nam tử bình thường, hơn nữa tự nhiên phóng khoáng, mới đầu nàng thấy còn cảm thấy kinh ngạc, cũng bắt đầu cảm nhận chút ít về thế giới hợp lẽ thường mà Lục Vô Ưu từng miêu tả.
Lục Vô Ưu thuận miệng : “Quả thật lợi hại, chỉ là…” Hắn dừng một chút : “Sau đó mải mê xem tài nghệ xuất sắc của Hạ Lan tiểu thư chúng .”
Hạ Lan Từ : “Lục đại nhân! Chàng thể chuyện nghiêm túc !”
Lục Vô Ưu chuyển ánh mắt, : “ nàng nhắc tới nàng gì, chẳng lẽ nàng lo ý gì với nàng ?”
Hạ Lan Từ cũng đầu , : “Chàng ý gì ?”
“Chỉ cần nàng cảm thấy là .” Lục Vô Ưu trầm tư : “Chẳng lẽ hình tượng của trong mắt nàng sụp đổ ?”
Hạ Lan Từ vô thức : “… Lúc đầu nghĩ hình tượng của là gì?”
Lục Vô Ưu : “Không bằng nàng thử xem, tin Hạ Lan tiểu thư quen lâu như , ắt hẳn hiểu sâu sắc về .”
Bình thường Hạ Lan Từ sẽ tranh luận với , mà cố gắng phối hợp, qua loa vài câu cho qua, nhưng hôm nay Hạ Lan Từ phấn khích, chuyện suy nghĩ thấu đáo, trực tiếp ngay: “Rất Đại thiếu gia.”
Lục Vô Ưu đáp : “Còn gì nữa?” “Không quá cần kiệm.”
Lục Vô Ưu : “Này cùng một chuyện ?”
Hạ Lan Từ : “Chàng luôn thích hỏi những câu hỏi hổ, còn hỏi đồng ý , thấy cố ý ?”
Lục Vô Ưu nhẹ, : “Điều mà tính , chân thành thương lượng với nàng, nàng đồng ý, cũng thể ép buộc .”
Hai má Hạ Lan Từ ửng đỏ, : “ nghĩ chắc chuyện gì cũng đều hỏi chứ, còn hỏi là cảm giác gì, thật sự đang trêu đùa ? Ta càng nghĩ càng thấy đúng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-201.html.]
Lục Vô Ưu : “Bằng thì , nàng cảm thấy thoải mái, còn ép buộc ?”
Hạ Lan Từ nhất thời cứng miệng.
Lục Vô Ưu : “Ta còn xem hết những tập tranh mà đồng liêu tặng, mới hóa còn nhiều cách thức như , quả nhiên biển học vô biên, con nên quá mức tự mãn, sách ngàn quyển, vẫn cần khiêm tốn mưu cầu tiến bộ.”
“…”
Người đủ đó!
Hạ Lan Từ tránh : “Nói đến đây, b.ắ.n tên khiến tay nhức mỏi, vẫn nên tăng cường khí lực, cách nào… tăng cường khí lực ?”
Lục Vô Ưu nhướng đuôi mắt nàng: “Rèn luyện… tất nhiên là cách, khí lực của nàng quả thật , nghỉ ngơi bao lâu .”
Hạ Lan Từ : “Chàng đắn một chút!”
Ngữ khí của Lục Vô Ưu mang một chút trách móc nho nhỏ: “Ai bảo nàng chịu tiếp tục đùa giỡn .”
… Quả thực là thể tiếp tục đùa giỡn , Hạ Lan Từ tới kỳ nguyệt sự.
Chu kỳ kinh nguyệt của nàng tương đối thất thường, điều may mắn duy nhất là từ khi điều dưỡng ở Thanh Châu trở về, còn đặc biệt đau đớn nữa.
Thường ngày nàng cũng sẽ chuyện với Lục Vô Ưu, đều là tự xử lý sạch sẽ, Lục Vô Ưu cũng sẽ chủ động hỏi.
Không ngờ hỏi đông hỏi tây, còn bộ dạng nghiêm túc nghiên cứu.
Hạ Lan Từ cảm thấy hổ thành lời: “Im miệng, cầu xin đấy Lục đại nhân.”
Lục Vô Ưu : “Không đang nàng phân ưu giải nạn ? Ta phiền não , nàng như đau lòng, cần một đơn thuốc bổ dưỡng cho nàng sắc uống ? Nói chứ thời gian thể rút ngắn , nàng thật khó chịu lâu ?”
Hạ Lan Từ ôm bụng : “Chàng xem như ?”
“Sao cho khác quan tâm, là … truyền chút nội lực cho nàng? Trước nàng…” Lục Vô Ưu dừng một chút: “Đều trốn tránh ?”
Hạ Lan Từ cũng vài ngày ở trong phòng ngủ, Lục Vô Ưu nghĩ mỗi đều lúc ở một , cũng quá để tâm.
Nàng lắc đầu, để ý đến nữa.
Lục Vô Ưu lập tức nhẹ giọng hỏi: “Rất đau ?” Hạ Lan Từ lắc đầu : “Cũng tạm.”
“Có cách nào giảm đau ?” “Nhịn một lúc là .”
“Hay là để ôm nàng, lẽ sẽ đỡ hơn một chút?” Lục Vô Ưu hào phóng, mở rộng vòng tay : “Ta ngại nàng lòng , thể giúp nàng xoa xoa… Nàng đau bụng đau rốn, cũng xem qua sách y nào về phương diện , trở về sẽ .”
Hạ Lan Từ : “… Đừng nghĩ mấy ý tệ hại nữa, Lục đại nhân!” Lục Vô Ưu chút bất đắc dĩ, thở dài: “Được .”