Lục Vô Ưu gọn gàng, khi cửa chỉ dặn dò nàng một chuyện bước lên xe ngựa, biến mất trong màn mưa phùn rả rích.
Trong đầu Hạ Lan Từ vẫn vang vọng lời Lục Vô Ưu .
“Chuyến bao lâu, ngắn thì một hai tháng, dài thì vài tháng, vì sẽ nguy hiểm nên chắc sẽ gửi thư cho nàng. Nếu nàng tin tức cần gửi, thể dùng lệnh bài đến Đông Phong Bất Dạ Lâu nhờ gửi cho .”
“Trong phủ một đường hầm bí mật, xây từ khi nàng đến, thông thẳng tới một nơi an trong thành, còn chuẩn đủ lương thực và nước, dù thiên tai nhân họa cũng .”
“Ta để đủ hộ vệ cho nàng, cần quá sợ. Nếu ngân lượng đủ dùng cũng thể tới Đông Phong Bất Dạ Lâu lấy, tất cả sẽ ghi sổ của .”
Rất nhiều điều, hầu như thứ thể dặn dò đều dặn hết.
Vì đều là Lục Vô Ưu , Hạ Lan Từ chỉ kịp đáp một câu: “Lên đường bình an. Chàng cứ yên tâm điều tra vụ án, cần lo cho quá.”
Trước đây nàng cũng thường tiễn cha xa.
Những giây phút chia tay luôn bình thường, mãi mới nhận sự khác biệt.
Lục Vô Ưu và Hoa Vị Linh đều lượt , trong phủ trở nên trống trải, bên cạnh cũng còn tiếng huyên náo của hạ nhân nên đặc biệt yên tĩnh. Hạ Lan Từ tiếp tục rèn luyện, học b.ắ.n tên, sách, chữ, thêu thùa…
Cũng gì khác ngày.
lúc ai cầm khay điểm tâm, thảnh thơi bước đến : “Hạ Lan tiểu thư, động tác của nàng chút đúng, nâng tay lên chút nữa.”
Hay là: “Nếu nàng quen sớm hơn, chừng còn thể dạy… Ồ, chúng quả thật quen sớm .”
Cũng còn ai luôn miệng trêu ghẹo nàng, vuốt tóc chạm nhẹ lên má nàng, ở những nơi thích hợp hôn nàng thì thầm những lời linh tinh bên tai nàng.
Lúc ăn cơm, ai gắp thức ăn cho nàng : “Món hôm nay tệ, nàng ăn nhiều một chút.”
Bên tai dường như đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
chính vì quá mức tĩnh lặng khiến thoải mái.
Khi Hạ Lan Từ nửa đêm tỉnh giấc, bên cạnh cũng còn thấy một bóng đen thở đều đặn nhưng ngủ thẳng tắp nữa.
Trước đây sớm chiều ở chung, mỗi ngày đều thể thấy , Lục Vô Ưu vô thức chiếm lĩnh từng ngóc ngách trong cuộc sống hàng ngày của nàng một cách thể phớt lờ. Ngày dù cách xa một hai ngày cũng cảm thấy gì, bây giờ thời gian dài hơn mới dần phát hiện .
Nàng dường như quen với những ngày Lục Vô Ưu bên cạnh. Thậm chí bốn bề yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Sương Chi dường như cũng nhận mấy ngày gần đây Hạ Lan Từ chút uể oải nên đề nghị: “Hay tiểu thư đến tìm Diêu tiểu thư cùng dâng hương?”
Hạ Lan Từ : “Thôi bỏ .”
Nàng cũng thực sự , hơn nữa nàng đến đó, vẫn là Lục Vô Ưu đón nàng về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-206.html.]
Hạ Lan Từ bình tĩnh cúi đầu luyện chữ, một hồi lâu mới phát hiện theo mẫu chữ, ngòi bút vô thức hai chữ “Vô Ưu”, nàng
khẽ dừng bút, lấy tờ giấy xuống.
Nhìn một lúc, nàng đột nhiên nghĩ, rốt cuộc bao lâu nhỉ?
Hạ Lan Từ cũng chút nhớ rõ, thời gian giống như vô hình kéo dài .
Kỳ thật, cuộc sống hiện tại so với khi nàng và Lục Vô Ưu thành cũng quá nhiều khác biệt, thậm chí bởi vì cần lo chuyện trong phủ thiếu hụt, cũng cần bận tâm đến danh tiếng hôn nhân của mà nàng càng nhẹ nhõm hơn, nàng thể tự do những chuyện .
Chỉ là mỗi khi đến giờ tan triều, nàng luôn nhịn mà trông về phía cửa một cái.
Giống như Lục Vô Ưu thể tiến từ nơi đó bất cứ lúc nào.
Bước chân đều nhẹ nhàng, khi tan triều sẽ nới lỏng vạt áo, thẳng đến phòng ngủ thường phục, tình cờ gặp Hạ Lan Từ sẽ nhướng mày tươi chào hỏi nàng, đó hỏi đầu bếp tối nay món gì, đôi khi tâm trạng , sẽ vòng qua, màng đến cảnh mà hôn nàng một lúc.
Nếu Hạ Lan Từ đang chính sự, đôi khi nàng còn phiền não.
Hiện giờ phiền não còn, thì vài phần vắng vẻ.
Lục Vô Ưu , đến phủ thăm hỏi cũng giảm nhiều, Hạ Lan Từ đem tất cả bài xong đó cùng đặt thư phòng của Lục Vô Ưu, chỉ là thắc mắc gì thêm, cũng còn ai để hỏi nữa.
Nàng thẫn thờ trong thư phòng của Lục Vô Ưu một hồi.
Nhận bản chút lãng phí thời gian mà ý nghĩa gì, rõ ràng nàng vẫn còn nhiều việc thể .
Sương Chi đề nghị: “Hay là chúng ngoài dạo?”
Hạ Lan Từ : “Không cần, bây giờ ngoài chỉ dễ thêm phiền phức thôi.”
Lục Vô Ưu , cổng phủ thêm nhiều thăm dò, chỉ những kẻ ý đồ mà còn cả những đến xem náo nhiệt. Ai cũng
Hạ Lan Từ là nhất mỹ nhân Kinh thành, hiện giờ phu quân mấy tháng, khó tránh khỏi nảy sinh ý nghĩ đồn đại, bịa chuyện.
Sương Chi cúi đầu : “Vậy đừng vui nữa.”
Hạ Lan Từ ngạc nhiên : “Ta vui chỗ nào?” Nàng dừng một chút mới : “Cùng lắm chỉ là cảm thấy yên tĩnh quá thôi.”
Sương Chi : “… nhưng cũng lâu nở nụ .” Hạ Lan Từ mới chút giật .
Không riêng gì yên tĩnh, mà khi nào đó , dường như ngay cả ngày tháng cũng trở nên trầm lặng hơn hẳn.
Diêu Thiên Tuyết nàng chỉ một , còn đặc biệt đến thăm, vỗ về mái tóc dài của nàng, an ủi: “Làm quan, rời nhà ngoài là chuyện thường tình.”
Ngược Hạ Lan Từ nhẹ : “Ta .”