PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 229

Cập nhật lúc: 2024-12-14 07:34:34
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong đêm khuya họ thắp đèn tập trung quan sát, khiến cảnh tượng ban đêm giống như một màn lửa ma quái tựa âm phủ cùng những bóng ma lập lòe mờ

mịt.

Lục Vô Ưu mở tấm bản đồ Ích Châu và thành Giang An để so sánh, cất giọng nhàn nhạt: “Các cứ thoải mái, dù cũng chỉ một khả năng đúng, nào sai thì lát nữa tự giác tìm một đất trống, đào một cái hố chôn xuống, để một ống thở mũi, mười hai canh giờ mới phép ngoài.”

Mọi : “…”

Vừa xung quanh còn cãi chí chóe, thoáng chốc trở nên yên tĩnh hẳn.

Lục Vô Ưu tiếp tục so sánh : “Người nào đúng thưởng một trăm lượng.”

Lập tức, bầu khí bàn luận trở nên sôi nổi, nhưng rõ ràng lời lẽ đưa cũng cẩn trọng hơn nhiều.

Hạ Lan Từ bên cạnh, nhịn liền thò đầu hỏi: “… Ta thể tham gia ?”

Mọi : “…?”

“Nàng góp vui ?” Lục Vô Ưu thèm ngẩng đầu, : “Nếu nàng , cả đều là của nàng.”

Mọi đồng loạt ho khan, kẻ trời đất, tập trung bản đồ, nhưng mặt ai cũng hiện rõ vẻ châm chọc.

Hạ Lan Từ chỉ đánh .

“… Chàng nhảm cũng xem tình huống chứ!”

Lục Vô Ưu thoáng ngẩng đầu lên: “Ta…” sang biểu cảm của xung quanh, cũng ho khan một tiếng : “Tập trung bản đồ cho .”

Cuối cùng họ khoanh vùng vài địa điểm khả nghi, vạch một tuyến đường, dự định đến từng nơi một để thăm dò.

Hạ Lan Từ cứ nghĩ rằng bọn họ sẽ trở về, dù cũng sắp đến giờ Dần .

Không ngờ Lục Vô Ưu còn bước lên xe ngựa, sang với nàng: “Để tránh đêm dài lắm mộng, chúng quyết định ngay bây giờ, nếu nàng mệt thì cho đưa nàng về Sở phủ .”

Hạ Lan Từ đắn đo một lát, cuối cùng vẫn thở dài : “Đến cũng đến , đành thành nốt .”

Xe ngựa chạy ngoài thành, bọn họ theo con đường nhỏ tròng trành vô cùng, đêm khuya càng thêm rùng rợn, cùng với sự mệt mỏi ngừng chuyến hành trình bôn ba.

Hạ Lan Từ vịn vách xe để vững, đột nhiên cảm thấy thắc mắc: “Nếu điều tra vụ án, đều như ? Vậy cha cũng…”

Lục Vô Ưu nàng hỏi gì, cất giọng thản nhiên trả lời: “Thực tế còn lộn xộn và phức tạp hơn nhiều, chúng chỉ ngẫu nhiên một nên thể là mệt. nếu chiến tích ở địa phương, chắc chắn sẽ vất vả hơn ở Kinh thành nhiều.” Nói xong, nàng: “Nếu nàng buồn ngủ… thì dựa ngủ một lát .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-229.html.]

Hạ Lan Từ đáp: “Ta …”

Lục Vô Ưu nhẹ: “Còn mạnh miệng gì nữa, xem hai mí mắt nàng sắp đánh kìa.”

Hạ Lan Từ cố chống , : “Vậy dựa vai một chút, chỉ một chút thôi…”

“Được , đây .”

Hạ Lan Từ lời tựa đầu vai , mái tóc đen mượt nhẹ nhàng đổ xuống, thiếu nữ nhắm đôi mắt , khuôn mặt tinh xảo đầy vẻ mệt mỏi, chẳng mấy chốc tiếng hít thở đều đặn nhẹ nhàng vang lên.

Đêm nay trăng, bầu trời bên ngoài xe ngựa càng thêm tối tăm tĩnh mịch, vùng đất mà họ qua, khắp nơi đều một tiếng động cũng lấy một ánh đèn.

Lục Vô Ưu đầu tiên chạy ngoài truy tìm manh mối nửa đêm, nhưng đây là đầu tiên cảm thấy đồng hành thật sự .

Dường như con đường còn là của riêng , dù dài đến cũng thấy cô đơn.

Lúc Hạ Lan Từ mơ màng tỉnh dậy, trời vẫn còn tối đen.

Lục Vô Ưu đang đỡ vai nàng đặt nàng sang một bên khác, thấy nàng tỉnh dậy, liền : “Chúng tìm nơi thứ hai , nơi đầu tiên là một đầm nước, nghĩ bọn họ dù giấu đồ cũng thể giấu nước … Nàng xuống xem thử ?”

Hạ Lan Từ gật đầu.

Xuống xe mới phát hiện nơi là một thôn trang nhỏ, những ngôi nhà tranh thưa thớt lẻ loi còn cách xa, nửa đêm hầu như qua .

Đối chiếu với bản đồ lấy từ t.h.i t.h.ể Diệp Nương, thậm chí thể xác định là hộ nhà nào.

Đã đến đây , cũng ngại quấy rầy chủ nhà một phen.

Lục Vô Ưu hiệu cho thuộc hạ gõ cửa, đúng lúc đó, từ trong thôn xuất hiện một như đang tuần tra ban đêm, : “Nửa đêm mà các

đến tìm ai ? Nơi đó một kẻ điên sống, các chắc chắn tìm nhầm chứ?”

Kẻ điên?

Chẳng lẽ tìm nhầm ?

Lục Vô Ưu ôn hòa đáp: “Cảm ơn đài cho bọn , nhưng bọn vẫn nên hỏi thử .”

Gõ cửa một lúc lâu, vẫn ai trả lời.

Lục Vô Ưu kiên nhẫn gõ thêm một lúc nữa.

“A a a a quỷ đến a a a a, nửa đêm quỷ gõ cửa a a a…”

Loading...