“Có lẽ chúng chuẩn về Kinh thành .”
Hạ Lan Từ ngạc nhiên: “Nhanh ? dường như giữa bọn họ vẫn chia rẽ mà …”
Lục Vô Ưu nhạt: “Đó chỉ là ngoài mặt thôi, nàng khuấy đục nước , sóng ngầm đáy sông bắt đầu chuyển động. Chờ đến lúc nhận công
văn họ gửi về Kinh nàng sẽ hiểu rõ, chừng thể còn gửi đến cả phủ Bình Giang Bá.”
Hạ Lan Từ an tâm hơn một chút.
Lúc , hai vẫn đang lén lút gặp mặt trong một nhã các tầng hai của một tửu lâu. Lục Vô Ưu tự rót rượu, tự nhấm nháp. Nhìn đống bình rượu chất chồng bên cạnh, vẻ như uống một lúc lâu khi nàng đến.
… Tửu lượng của thật sự quá .
Hạ Lan Từ thấy nhiều bình rượu như , trong lòng bất giác cảm thấy hồi hộp.
Lục Vô Ưu tính toán thời gian mở nắp một bình rượu mới, ngước mắt nàng: “Có lâu dẫn nàng xem kịch ?”
Giọng điệu của khi uống rượu vẻ càng thâm tình hơn.
Hạ Lan Từ vẫn đang thắc mắc, kiểu “xem kịch” mà nhắc tới là thế nào: “Muốn xem cái gì…”
Nàng còn kịp hết câu, Lục Vô Ưu một tay cầm bình rượu, tay còn ôm lấy eo nàng. Một cơn gió mạnh lướt qua cửa sổ, thuận thế đạp lên bệ cửa sổ của lầu các bay ngoài, trong giọng còn mang theo chút hờ hững: “Xem nàng quên gần hết .”
Đã lâu Hạ Lan Từ trải qua cảm giác bay bổng lơ lửng , quả thực nàng gần như quên mất việc thể bay.
khi bất ngờ bay vọt lên cao, nàng những cảm thấy sợ hãi như , mà ngược còn chút hoài niệm. Nhớ ngày đó nàng sợ đến mức bám chặt Lục Vô Ưu, ngay cả việc xuống mặt đất cũng khiến tim nàng đập thình thịch. Giờ đây, Lục Vô Ưu ôm trong trung, cơ thể nàng theo lúc lên lúc xuống, ngoại trừ nhịp tim nhanh hơn kiểm soát, nàng còn cảm thấy một sự hưng phấn kỳ lạ.
Tuy nhiên, khi cơn gió lạnh thổi qua hai gò má nàng đau rát, nàng khẽ nghiêng đầu về phía lồng n.g.ự.c .
Lại đúng lúc thấy gương mặt biểu cảm của Lục Vô Ưu. Môi mím chặt, nở nụ như ngày mà chỉ là một đường thẳng ngang, ánh mắt cũng lạnh nhạt, vẻ mặt thảnh thơi mang theo một chút giễu cợt rõ ràng.
Đây là biểu hiện khi tâm trạng .
Hạ Lan Từ đưa tay, định chạm hàng lông mày nhíu của thì cảm giác Lục Vô Ưu thả chậm tốc độ, mũi chân khẽ chạm đất dừng một mái hiên mà hề phát tiếng động nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-233.html.]
Nàng nhận nơi .
Là mái hiên nhà Tri phủ Giang An.
Trời gần hoàng hôn, một tia nắng cuối cùng chiếu xuống mặt đất, ánh chiều tà từ từ bò lên mái ngói.
Lục Vô Ưu đặt Hạ Lan Từ đỉnh mái nhà, còn ở bên còn . Hắn cầm bình rượu lên uống một ngụm, duỗi thẳng chân : “Tên gia nô bán Thẩm Nhất Quang tên là Thẩm Nhị, khi theo Tri phủ Phong Thiên Niên thì đổi tên thành Phong Nhị, hiện đang tạp dịch trong phủ, tiện thể thêm vài việc minh bạch cho ông . Lát nữa nàng sẽ thấy ngay…”
Khi giọng của Lục Vô Ưu vang lên, nàng dời tầm mắt xuống , một đàn ông với dáng vẻ gầy gò khúm núm xuất hiện trong tầm của họ, gã đang lén lút tiến một căn phòng củi hẻo lánh mà họ thể thấy qua khung cửa sổ.
Hạ Lan Từ nín thở quan sát, trong lòng dâng lên một cảm giác ghê tởm.
Nàng chợt thấy gã xoa xoa hai tay, trong giọng mang theo vẻ hưng phấn: “Kiều Nương, Kiều Nương, nàng ở đây …”
Lục Vô Ưu tiếp: “Kẻ tham tiền háo sắc nhưng che giấu. Gã theo Thẩm Nhất Quang lẽ vì mong lợi dụng tiền đồ của cái danh Tiến sĩ lão gia . nàng cũng , phần lớn học trò nghèo mới Kinh quan đều thiếu thốn, thậm chí còn vay mượn bên ngoài…” Nói đến đây, dường như nhớ điều gì đó, uống thêm hai ngụm rượu nữa : “Kiều Nương sắp xuất hiện ở đây là nàng cũng đấy, Ngọc Kiều phu nhân – sủng của Tri phủ Giang An, cũng là nàng nhờ vả gửi thư giúp.”
Hạ Lan Từ ngạc nhiên: “Thật sự là tỷ tỷ của Ngọc Liên ? Nàng … vấn đề gì chứ?”
Lục Vô Ưu gật đầu : “Là một thông minh, tự rằng phận thị thể lâu dài, đồng ý nhiều điều kiện, nàng mới dám mạo hiểm.”
Trong lúc hai trò chuyện, một nữ tử yêu kiều dáng vẻ yếu đuối thướt tha từ bên ngoài trong phòng củi.
Nàng mặc một bộ áo váy lụa tơ tằm màu đào, đầu cài một cây trâm ngọc hình hoa sen khắc tinh xảo cùng nhiều món trang sức khác, hoa tai ngọc chạm leng keng, chỉ trang phục là sủng ái.
Dung mạo nàng năm sáu phần tương tự với Ngọc Liên cô nương ở phủ nhà họ.
Ngọc Kiều giả vờ giận dỗi : “Đồ quỷ, ngươi đến sớm như .”
Giọng ngọt ngào quyến rũ, mê hoặc lòng .
Phong Nhị hề hề: “Phu nhân, tiểu nhân mơ cũng nghĩ rằng để mắt đến tiểu nhân… Tiểu nhân ngày đêm mong nhớ, mỗi ngày đều chờ đợi khoảnh khắc .”
Nói xong, gã định lao tới hôn lên môi nàng . Hạ Lan Từ cảm thấy khó chịu.
Lục Vô Ưu ngửa đầu “ừng ực” uống cạn bình rượu, một dòng rượu chảy từ khóe môi xuống cằm, dùng tay áo lau mới : “Cứ xem tiếp .”