Tiểu thư khuê các xem cái lẽ ngại ngùng, nhưng Hạ Lan Từ như , nàng thản nhiên như đang chọn cải thảo, đầu tiên sẽ loại bỏ những phù hợp , những ai vấn đề lớn thì giữ .
Cho đến khi — một cái tên quen thuộc đập trong tầm mắt.
Hạ Lan Từ khựng một chút do dự đặt bức họa của xấp giấy loại bỏ.
Hạ Lan Giản nhặt bức họa vứt xuống, hỏi: “Thật sự cân nhắc ? Ta thấy hai bọn cứ thần thần bí bí, còn tưởng chút gì đó với chứ… Theo như , dường như các tiểu thư trong Kinh thành yêu thích, ở buổi yến tiệc gì đó, thấy , khi xong bài thơ, mấy cô tiểu thư mê đắm thiếu điều chỉ lao trong lòng …”
Lối suy nghĩ của Hạ Lan Giản hết sức đơn giản mà thô bạo: “Nếu tranh giành, chứng tỏ là đồ , hãy suy nghĩ .”
Hạ Lan Từ cong môi mỉm : “Cũng thể sẽ rước về một đống phiền toái cần thiết, đó phát hiện chẳng qua chỉ là quá mà thôi.”
Nàng lọc xấp bức họa nữa mới đưa cho Hạ Lan Giản.
Trước đây lúc Hạ Lan Từ từ Thanh Châu trở về, vẫn đến tuổi cập kê mà các bà mối tới nhà hỏi cưới suýt san bằng ngưỡng cửa Hạ Lan phủ. theo sự thăng quan tiến chức của cha nàng, cộng thêm danh tiếng nhan sắc của Hạ Lan Từ càng ngày càng lớn, trong mắt ngoài dường như cái tên Hạ Lan Từ chỉ thể từ xa mà thể chạm tới, thế là ai dám tới hỏi cưới nữa.
Cho dù xuất giá, Hạ Lan Từ cũng đối mặt với thực tế — nàng cần một phu quân danh chính ngôn thuận để chống lời đàm tiếu và những kẻ theo đuổi đáng.
Cân nhắc đến những rủi ro thể xảy , vị phu quân ít nhất phẩm hạnh , đủ thông minh, nhu nhược, nếu thêm chút chí tiến thủ thì càng . Tất nhiên, còn chút ích kỷ của bản Hạ Lan Từ, nàng hy vọng đối phương khi kết hôn thông phòng thị , cũng đừng quá mức phóng đãng.
Tiễn Hạ Lan Giản , Hạ Lan Từ luyện chữ thêm một lúc, tiếp đó lấy một quyển sách cổ cong và ố vàng chép .
Cái gọi là tâm chính thì bút thẳng, chữ vẫn luôn là việc rèn luyện tâm tính.
Hồi nhỏ Hạ Lan Từ thực thiếu nhẫn nại, nhưng lúc đó nàng ba ngày hai bữa bệnh, trèo lên nóc nhà cũng cơ hội, phần lớn thời gian giường uống thuốc qua ngày, ngoài sách chữ cũng việc gì khác để , lâu dần cũng luyện tính cách .
Tâm càng loạn, càng tĩnh tâm.
Chép nửa quyển, nàng xoa cổ, quyết định ngủ trưa chiếc ghế quý phi cũ trong phòng.
***
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-25.html.]
“… Lần cha bao giờ mới về, các con cứ yên tâm ở Kinh thành, chớ nên gây chuyện, nếu rắc rối gì thì tìm dượng của các con.”
Là bóng lưng cha nàng nhẹ nhàng bước lên xe ngựa nhậm chức ở Vân Châu.
“Tiểu thư! Không ! Xảy chuyện ! Tương Vân xảy đại án! Lão gia… lão gia cách chức và giam ngục !”
“Tiểu Từ, bây giờ đây Tiểu Từ! Ca thật sự nợ tiền đó…” Giọng hoảng loạn, khung cảnh ngổn ngang.
“… Không lão phu giúp đỡ, ngươi thế cuộc hiện giờ thật sự là Bồ Tát đất sét qua sông, đến còn khó giữ.”
“Cháu gái, ngươi còn trẻ, giới quan trường thăng trầm cũng là chuyện thường, trưởng bối khuyên ngươi một câu, vẫn nên tìm lối khác thì hơn.”
Từng cánh cửa một lượt đóng .
“Hạ Lan tiểu thư, cô đừng nghĩ đang nhục cô, vị đại nhân tuy lớn tuổi nhưng cũng thật lòng tìm một kế thất, cô hãy suy nghĩ kỹ .”
“Hạ Lan tiểu thư, cô rửa sạch oan khuất cho cha cô ? Đây chính là cơ hội nhất, chỉ cần cô theo vị đại nhân đó, đảm bảo sẽ lật bản án cho cha của cô”
“Hạ Lan đại nhân bây giờ thành như , cho dù cô suy nghĩ cho cha thì cũng nghĩ cho bản chứ? Nếu liên lụy thật, rơi trong tay giáo phường thì…”
Những khuôn mặt đầy dã tâm tiến đến gần nàng.
“Tất cả chuẩn thỏa đáng. Nể mặt ân sư, cũng chỉ giúp đến đây thôi, cô hãy mau rời .”
“Nếu còn chậm trễ nữa, chỉ sợ đêm dài lắm mộng.”
Đêm khuya mang đầy ánh , bánh xe lăn trong bụi mịt mù. “… Chính là chiếc xe ngựa ! Mau đuổi theo!”
“Hạ Lan tiểu thư, cô còn đường thoát, còn ?” “Chi bằng ngoan ngoãn theo chúng , hà tất chống cự đến cùng.”
Trong bóng đêm thê lương, nàng ngã thật mạnh xuống giường, vô thức siết chặt cây trâm trong tay, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh đầm đìa, thở rối loạn.
Tiếng giày của đối phương vang lên, từng bước áp sát giường, ngón tay chậm rãi vén màn, ánh mắt lạnh lùng như đang ngắm con mồi của , nhạt : “Hạ Lan Từ, đến nước , nàng cảm thấy nàng còn đường sống để chống cự ?”
***