PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 283
Cập nhật lúc: 2024-12-14 13:39:52
Lượt xem: 73
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm nay trăng, sắc trời tối đen như mực.
Mộ Lăng thấy tiếng bước chân lập tức . Một dáng cao ráo từ trong bóng tối dần dần hiện .
Ba , bầu khí yên tĩnh trong giây lát, rõ ràng đây là một cuộc gặp gỡ đầy lúng túng và dự đoán .
Mộ Lăng ho nhẹ một tiếng lấy bình tĩnh, một cách thản nhiên: “Lục đại nhân, quen , là do ông cứ dây dưa với .”
Hai bên chạm mặt, đàn ông trung niên lập tức bật nhảy lên rời — quả nhiên là võ công — nhưng khi thấy lời Mộ Lăng , lẽ vì nghĩ rằng phát hiện, ông dừng bước, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ đầy khẩn thiết: “Thiếu chủ, dù ngài quên nữa, cũng thể…”
Giọng của ông cao hơn giọng nam bình thường một chút, nếu kỹ sẽ khó thể nhận .
Lục Vô Ưu từng nhiều giao tiếp với những như , nhanh nhận đây là một hoạn quan. Trước đó vốn chỉ vài phần suy đoán giờ thì càng chắc chắn hơn, từng chữ rõ ràng: “Có thể cho hỏi một câu , Thiếu chủ nhà ngươi rốt cuộc là vị quý nhân nhà nào?”
Hạ Lan Từ dỏng tai lên .
Mộ Lăng khựng , : “Lục đại nhân, cảm thấy điều đó quan trọng.” Quả thật là vịt c.h.ế.t đến nơi mà còn cứng miệng.
Lục Vô Ưu bẻ khớp ngón tay, bước về phía : “Nếu quan trọng, chi bằng đánh ngươi một trận .”
Mộ Lăng: “…?”
Người đàn ông trung niên: “…??? Ngươi gì?”
Lục Vô Ưu nở nụ hết sức ôn hòa: “Thấy vị công tử lai lịch bất minh ngứa mắt, đánh một trận.”
Nói xong, hình thoắt cái di chuyển đến bên cạnh Mộ Lăng, trong khoảnh khắc chuẩn chạm vạt áo của Mộ Lăng, đàn ông trung niên cũng lao tới giơ tay lên ngăn cản. Võ công của tệ, trong chớp mắt hai trao đổi mười mấy chiêu.
Vốn là thử dò xét, đương nhiên cũng dùng hết lực.
Mộ Lăng bên cạnh xoa trán, chậm rãi mở lời, giọng điệu cũng nhã nhặn: “Dừng tay . Lục đại nhân đánh thì cứ đánh, nhưng nhất đừng đánh mặt, tránh để cho Hoa cô nương thấy, khó lòng giải thích rõ .”
Động tác của đàn ông trung niên lập tức chậm , trong giọng còn tỏ phẫn nộ: “Thiếu chủ! Sao ngài thể…”
Mộ Lăng đáp: “Trên suốt dọc đường cửu tử nhất sinh , cũng từng đánh.”
Người đàn ông trung niên ngập ngừng, nước mắt chực chờ rơi xuống: “Tất cả là tại…” Ông khựng , ậm ờ : “… kẻ lòng lang sói .”
Lục Vô Ưu rút tay : “Được , đừng chơi trò bóng gió nữa. Người Bắc Địch dùng thái giám, Ô Mông chắc cũng gan đó, ngươi triều thì là triều , rốt cuộc là họ Tiêu họ Chu đây, là… con cháu của vị Công hầu nào? con cháu Công hầu chắc hẳn đến nỗi điều động Cẩm Y Vệ truy sát chứ, bên trong địa phận Hoảng Châu vốn nhiều Cẩm Y Vệ, từ khi ngươi đến đây, mấy đám lén lút xâm nhập ẩn nấp trong .”
Người đàn ông trung niên ngờ năng tùy tiện như , lập tức trừng to mắt quát: “Ngươi to gan thật đấy!”
Lục Vô Ưu giơ ngón tay lên, : “Câu mới giống thái giám .”
Hạ Lan Từ cũng theo động tác động tác của , thầm nghĩ quả đúng như .
Người đàn ông trung niên hổ giận dữ : “Ngươi, ngươi…”
Mộ Lăng thầm suy nghĩ một hồi, đó giọng lạnh lùng vang lên: “Lục đại nhân, nếu ngươi cứ nhất định thì sẽ thật với ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-283.html.]
Người đàn ông trung niên hoảng hốt, vội vàng can ngăn: “Thiếu chủ, rõ gốc gác, thể !” Bộ dạng ông như đưa tay bịt miệng Mộ Lăng nhưng dám càn: “Thiếu chủ, xin ngài hãy cân nhắc !”
Lục Vô Ưu : “Ngươi .”
Đến cả Hạ Lan Từ xổm mái nhà cũng hồi hộp theo.
Mộ Lăng hít sâu một , dùng giọng điệu hết sức bình thường để phận vốn kinh động thế tục của : “Ông là hậu duệ của Hoài Cẩn Thái tử, gì mà ngai vàng của Đương kim Hoàng thượng chính đáng, mới là chân mệnh thiên tử — còn để một tờ chiếu thư cho , nhưng vấn đề là thật sự hứng thú, chỉ thấy phiền phức thôi. Lúc ở Kinh thành còn dám ngoài, khó khăn lắm mới một còn che mặt, suýt nữa biển hiệu rơi xuống đè chết.”
Hạ Lan Từ ngẩn , đó mới cảm thấy kinh ngạc.
Nàng đương nhiên Hoài Cẩn Thái tử là ai, đây nàng còn cùng Lục Vô Ưu truyện ký của Hoài Cẩn Thái tử, đó là trưởng của Đương kim
Hoàng thượng, vị Thái tử oan trong vụ án mưu phản, ông còn một con trai, nhưng rõ tung tích từ vụ mưu phản , Tiên Đế vì vụ mưu phản mà bệnh qua khỏi, lúc sắp lâm chung còn phái tìm cháu trai của khắp nơi, tiếc là kết quả gì.
Về khi Thuận Đế lên ngôi, chuyện cũng ai nhắc tới nữa. Còn về việc ai là luôn đuổi g.i.ế.c Mộ Lăng cũng quá rõ ràng,
cần nghĩ cũng chắc chắn là Thuận Đế đứa con trai của
trưởng sống sót.
Người đàn ông trung niên ngờ Mộ Lăng dễ dàng như , ông lập tức hít một than dài thở ngắn.
Mộ Lăng đầu với ông : “Ngươi cũng phát hiện , cứ giấu hoài cũng mệt, hơn nữa nơi đây Kinh thành.”
Ở Kinh thành mà như , Lục Vô Ưu còn thể bắt y đổi lấy tiền đồ, nơi đây trời cao Hoàng Đế xa, cho dù Lục Vô Ưu ý định , thực hiện cũng dễ dàng.
Lục Vô Ưu quá kinh ngạc.
Dù thì đó suy đoán, vốn quá kính sợ Hoàng quyền, cho nên lúc kể cũng chỉ “ồ” một tiếng lấy lệ.
“Vậy ngươi chính là con trai mất tích của Hoài Cẩn Thái tử?” “Ông chính là đó.”
Lục Vô Ưu hỏi: “Ngươi thật sự nhớ chút nào?”
Mộ Lăng cũng bất lực: “Lúc đó quên sạch bộ, mới dần nhớ một chút, nhưng phần lớn vẫn nhớ nổi. Có điều dối, thật sự một hiệp khách giang hồ, mấy quyển thoại bản chỉ để dỗ Vị Linh, mà còn vì thật sự thích chúng, giờ nghĩ lẽ hồi nhỏ nhiều .”
Lục Vô Ưu phát hiện y đổi cách xưng hô: “Ai cho phép ngươi gọi là Vị Linh?”
Mộ Lăng nhún vai, : “Ta thành thật như , Lục đại nhân cũng nên tin một chút chứ.”
Đột nhiên, một mũi tên sắc bén từ trong màn đêm lao nhanh đến. “Thiếu chủ cẩn thận!”
Người đàn ông trung niên vội kéo Mộ Lăng sang nghiêng né tránh.
Ánh mắt Lục Vô Ưu sắc bén lập tức , chỉ cao : “Lục đại nhân, chuyện ngài cấu kết với nghịch tặc sẽ báo cáo lên đầy đủ, mong ngài tạm thời đừng hành động liều lĩnh.”
Một tên Cẩm Y Vệ mặc thường phục đang khống chế Hạ Lan Từ, kề lưỡi d.a.o lên cổ nàng.
Chưa đợi Lục Vô Ưu lao tới, thấy Hạ Lan Từ rút d.a.o găm trở tay nhanh chóng đ.â.m cánh tay đối phương, động tác dứt khoát như hề đắn đo, tên Cẩm Y Vệ đau đớn buông lỏng tay , Hạ Lan Từ bật nhảy mạnh về phía .