PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 289
Cập nhật lúc: 2024-12-14 13:43:23
Lượt xem: 62
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong thành tin tức liền trở nên náo loạn.
Lục Vô Ưu dẫn dân chạy nạn thành, vặn mấy căn nhà Hạ Lan Từ mua để thư viện vẫn đang bỏ trống, mắt sắp xếp họ tạm trú tại ở đó. Hạ Lan Từ chỉ sai đầu bếp nấu cháo, mà còn tìm thuốc chữa thương, Hoa Vị Linh cũng đến giúp đỡ.
“Đa tạ đại nhân và phu nhân!” “ là thần tiên tại thế mà!”
Vừa mới bình tĩnh một chút, họ bắt đầu bàn tán xôn xao về sự đáng sợ của quân lính Bắc Địch.
“Lúc chạy trốn còn thấy tiếng hét thảm thiết ở phía …” “Bọn chúng thực sự con !”
Có sầu não : “Liệu thành Nguyên Hương công phá giống như ?”
“Đây là phủ thành, chắc là …”
Tình hình trong thành càng lúc càng nguy cấp, nhưng cổng thành đóng chặt, cũng binh lính trấn giữ để tránh xảy hỗn loạn. Bên ngoài cổng thành còn tiếng đập cửa rung trời, giống như chỉ là lo sợ vô cớ, chẳng gì sẽ xảy .
Dù , hết thảy thứ mắt vẫn yên như thường lệ.
Đến tối, tiếng mở cổng thành phía Nam chợt vang lên trong đêm yên ả.
Một lát , chạy đến bẩm báo với Nghiêm Tri phủ, nhưng phát hiện nha môn trống hoắc một bóng , trong phủ cũng yên ắng lạ thường.
“Tri phủ bỏ chạy !”
“Nghiêm Tri phủ bỏ thành chạy trốn !”
“Nói là tìm viện binh, nhưng mắt liệu thành Nguyên Hương giữ …”
Lại hô lên: “Chúng cũng chạy thôi!” “ cổng thành đóng !”
Dân chạy nạn mới bình tĩnh một chút giờ hoảng loạn cả lên. “Chúng thực sự thể chạy nổi nữa…”
“Giờ đây?”
Hạ Lan Từ cũng ngẩng đầu đằng xa, trong lòng lo lắng trùng trùng. Dù Nghiêm Tri phủ bỏ chạy là điều gì bất ngờ, nhưng tiếp theo thì , thành Nguyên Hương đây?
Lúc , Hạ Lan Từ cũng chẳng còn lòng nào để thẹn thùng gì nữa, nàng bước ngoài chạm mặt Lục Vô Ưu.
Hắn vội : “Ta tìm trấn giữ thành của phủ Tuỳ Nguyên, cái tên khốn Nghiêm Lương lúc mang theo hơn trăm binh mã. Trước lúc tiêu diệt bọn cướp điều động binh lính trong thành, nhưng giờ dù thế nào cũng hỏi thử xem.”
Hạ Lan Từ cũng vội đáp lời: “Ta trấn an dân chúng trong thành…” Nói xong, nàng đắn đo hỏi : “Nghiêm Lương , chúng thể chủ ?”
Lục Vô Ưu : “Không nổi cũng , nếu thì đây?”
Hạ Lan Từ tiếp: “Vậy sẽ khắp trong thành chiêu mộ đến giữ thành, cả những già yếu, phụ nữ và trẻ con…”
Lục Vô Ưu : “Có thể để một khỏi thành , cụ thể nàng tự liệu mà . Chỉ dựa binh lính trong thành chắc chắn đủ, nếu
tự nguyện chủ động giữ thành thì , nhưng phần lớn nam đinh ở , nếu thì tất cả đầu hàng luôn cho . Bảo Vị Linh và Tử Trúc theo nàng, tránh để gây chuyện.”
Họ nhanh chóng bàn bạc xong, thêm lời nào nữa, dường như đạt sự ăn ý từ .
Rõ ràng là đêm khuya, nhưng nhà nào cũng đèn đuốc sáng trưng, khó lòng chợp mắt. Những lời đồn đoán đầy hoang đường lan tràn khắp nơi, Hạ Lan Từ đến từng nhà điểm danh từng xong, đến bàn bạc với quan trấn thủ cổng thành phía Nam.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-289.html.]
Lúc , quan trấn thủ cũng đầy căm phẫn và hoảng hốt, căm phẫn là vì Nghiêm Tri phủ vô trách nhiệm bỏ thành chạy trốn như thế, hoảng hốt là vì gì tiếp theo mới thỏa. Đang lúc hoang mang lo sợ thì thấy một nữ tử xinh tuyệt trần về phía .
Hạ Lan Từ xử lý công việc trong nha môn nhiều ngày, ai là nàng.
Hắn lập tức nghĩ rằng Lục Thôi quan đưa nhà rời . Nếu như Nghiêm Tri phủ bỏ chạy, thì việc Lục Thôi quan đưa phu nhân và rời cũng gì kỳ lạ.
Đang định đồng ý Hạ Lan Từ nhẹ giọng : “Có thể mở cửa thành để những già yếu, phụ nữ và trẻ nhỏ đến Lâm thành cầu cứu ?”
Quan trấn thủ sững , : “Có… thể…”
Những già yếu, phụ nữ và trẻ nhỏ một đội hộ vệ đưa ngoài về phía Lâm thành, ngơ ngác theo, thấy Hạ Lan Từ vẫn còn yên tại chỗ, bèn hỏi: “Phu nhân, …”
Hạ Lan Từ thở một , bình tĩnh : “Ta sẽ ở .”
Hoa Vị Linh lúc đang ung dung lau chùi chuôi kiếm của . Ở một nơi khác.
Mộ Lăng đang ở nơi Lục Vô Ưu chắc chắn sẽ qua, quần áo chỉnh tề, dáng vẻ nhã nhặn, trông y chỉ như một công tử ôn hoà, giọng vẫn trong trẻo lạnh lùng như : “Lục đại nhân.”
Lục Vô Ưu bất giác nở nụ : “Giờ ngươi mới đến tìm để quyết định của ngươi ? Ta bận, tạm thời thời gian bàn với ngươi .”
Mộ Lăng lắc đầu : “Ta chỉ với ngươi, Tam Vương tử Bắc Địch Sát Can dẫn theo hai ba vạn kỵ binh, gã điên cuồng. Thành Nguyên Hương tổng cộng bao nhiêu chắc ngươi rõ hơn , chắc chắn giữ thành nổi . Giờ ngươi dẫn rút , bỏ một tòa thành trống cho gã vẫn còn kịp.”
Lục Vô Ưu lạnh nhạt : “Bỏ thành trống đó thì ? Gã sẽ tiếp tục truy kích chắc? Trong thành cũng đủ ngựa, những dân thường đó thể chạy nhanh đến ? Tránh …” Hắn bước thẳng về phía , chút do dự đẩy vai Mộ Lăng sang một bên: “Sợ c.h.ế.t thì ngươi thể cùng với đoàn già yếu và phụ nữ rời khỏi thành , thể thông cảm .”
Mộ Lăng va lệch sang một bên: “ ngươi , còn Hoa cô nương ở đây huyết chiến cùng ngươi ?”
Lục Vô Ưu : “Không phiền ngươi bận tâm tới, ít còn ý nghĩa hơn so với việc hộ vệ cho ngươi.”
“Ta theo nàng là để nàng hộ vệ cho .” Mộ Lăng cúi đầu : “Ngươi thật sự cố thủ?”
Lục Vô Ưu : “Ngươi thì cứ , đừng lỡ thời gian của .”
Mộ Lăng đột nhiên : “Được , một nghìn vệ đóng quân ở gần đây.”
Dường như lúc y cũng giả vờ mất trí nhớ nữa.
Lục Vô Ưu dừng bước, đầu : “Không ngươi mất trí nhớ ? Lại nhớ ?”
Mộ Lăng : “Ta cũng nhớ . Lúc đầu thực sự mất trí nhớ, thương nặng như , ngươi kiểm tra ?”
“Vậy vệ của ngươi ở ?” Mộ Lăng : “Là cha để .”
“Thế mà ngươi còn để bảo vệ ngươi? Không ngươi ngươi suýt c.h.ế.t ?”
Mộ Lăng tiu nghỉu đáp lời: “Đâu bất cứ lúc nào bất cứ nơi cũng dẫn một nghìn theo ngoài . Còn đóng quân ở đây là vì nơi biên ải dễ giấu thôi.”
“Vậy thì ?” Lục Vô Ưu chằm chằm y: “Nói cho chuyện ý nghĩa gì ? Ngươi nỡ mang quân thủ thành đánh quân Bắc Địch ? Đây chắc là vệ cha ngươi lưu để bảo vệ ngươi chu đúng chứ? Nói thật , chỉ một nghìn thôi ?”
Mộ Lăng nhún vai: “Được , hai nghìn, nhưng giờ dùng đến họ, thật vẫn luôn thử một .”
Dù cũng đủ để tạo phản.
Lục Vô Ưu lạnh lùng : “Ngươi thể hai câu thật lòng ?” Mộ Lăng khẽ : “Cái gì cũng thật hết thì c.h.ế.t từ lâu .”
Trời tảng sáng, mặt đường lờ mờ thấy kỵ binh Bắc Địch kéo tới tấn công, khói báo động cuồn cuộn, cầm đầu nhe răng gằn lộ vẻ mặt hung ác.