PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 290
Cập nhật lúc: 2024-12-14 13:43:50
Lượt xem: 63
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quân trong thành thực sự đủ.
Vu tham tướng trấn thủ trong thành Nguyên Hương lúc cũng đang bế tắc, chợt thấy Lục Vô Ưu bình tĩnh tiến đến, như thể tìm điểm tựa tinh thần, vốn dĩ cần lệnh Lục Vô Ưu, nhưng lúc cũng thể quan tâm đến những điều khác.
Tri phủ bỏ thành chạy trốn! Có chịu chủ trì đại cục là chuyện !
Chỉ là…
Vu tham tướng cau mày : “Thật dám giấu Lục đại nhân, trong thành hiện giờ đủ một ngàn binh sĩ trấn thủ.”
Lục Vô Ưu hỏi: “Vậy còn vũ khí, đặc biệt là cung tên thì ? Còn cả trang phòng thủ, trong kho đầy đủ ?”
Vu tham tướng đáp: “Mấy thứ đó đều đủ, nhưng nhân lực thì…”
Giống như những địa phương khác của Đại Ung, trong quân doanh nạn tham nhũng nghiêm trọng.
“May mà Hoàng thượng bổ sung quân phí cho cửu biên, nếu lúc chỉ sợ các tướng sĩ càng lòng nào xuất chiến đánh giặc. Việc vẫn cảm tạ Lục đại nhân.”
Trước đây khi Lục Vô Ưu tiêu diệt bang Thương Sơn vẫn còn hơn ngàn trong thành, để họ công việc trị thủy thì , nhưng thể thuyết phục họ liều mạng giữ thành thì khó , dù họ cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi.
Bên phía Hạ Lan Từ cũng chiêu mộ gần ngàn nam đinh trẻ tuổi khỏe mạnh.
“Lục đại nhân đánh thì chúng sẽ cùng theo chân Lục đại nhân xông pha!”
“Quân Bắc Địch thực sự sẽ tấn công tới đây ?”
“Nếu là cái tên họ Nghiêm dẫn đầu, khinh, sẽ theo !”
Bọn họ vẫn cảm giác nguy cơ quá lớn, đây quân Bắc Địch xâm phạm cũng đến mức nghiêm trọng như lời đồn.
Lục Vô Ưu để Liễu Thông phán cùng Vu tham tướng kiểm kê nhân lực, còn thì bắt đầu thả tín hiệu khói để gọi , nhưng trong thời gian ngắn thể điều động nhân lực giang hồ cũng quá nhiều, chuyện quả thực khiến đau đầu.
Tất nhiên khi giáng chức đến nơi thì thể dự đoán phần nào.
Trong mắt ngoài, Lục Trạng nguyên yếu ớt trói gà chặt chắc lúc đang hốt hoảng tìm đường bỏ trốn.
Thân vệ do Mộ Lăng gọi đến kịp thành khi trời sáng, bởi vì đám đông đen nghịt một mảng suýt nữa nhầm thành quân Bắc Địch tấn công.
Lục Vô Ưu cho kiểm tra xong mới phát hiện…
Mộ Lăng nhún vai : “Sự việc xảy quá đột ngột, thể gọi nhiều thế tệ , hơn nữa vì để hành quân nhanh, ngay cả lương thực cũng chẳng mang theo. Lương thực trong thành còn đủ ? Ngươi định cố thủ bao lâu?”
Lục Vô Ưu lười chẳng đáp, nhưng chuyện nào chuyện đó, vẫn thành tâm : “Chuyện cảm ơn ngươi.”
Mộ Lăng : “Dù để cho cũng tác dụng gì, dùng cho việc công cha lẽ sẽ khá vui lòng. nếu thực sự trấn thủ , khuyên ngươi vẫn nên sớm…”
Lục Vô Ưu đột nhiên lên tiếng hỏi: “Sao mắt xanh thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-290.html.]
Mộ Lăng đáp: “Vì cha khá thích ngoại bang, ông từng cứu giúp ít. Những đều từng nhận ân huệ của cha , chắc là thể tin cậy.”
Lục Vô Ưu : “Đáng tin như ngươi ?” Mộ Lăng mỉm .
Lục Vô Ưu cũng phì : “Không , dẫu nếu vấn đề, thì cùng c.h.ế.t thôi.”
Thành Nguyên Hương dẫu cũng là thành trì ở biên cương, kiến trúc xây dựng vẫn tương đối thiện, bên ngoài thành hào, bốn phía cổng thành đều ải thành.
Tuy quá hiểm yếu, nhưng nếu bọn giặc cỏ thông thường tấn công chỉ cần cố thủ thành trì, địch cũng sẽ dễ dàng đánh thành, nhưng khó để điều gì.
Kiểm kê nhân lực xong, mấy ngàn liền phân chia đến bốn cổng thành, cổng thành Bắc là nơi chính diện đón địch nhiều nhất nên bố trí nhân lực nhiều nhất, cung thủ cũng chuẩn đầy đủ, còn phân chia lên thành lầu chuẩn nồi lớn đun sôi dầu và cả đá tảng,…
Lục Vô Ưu bận rộn suốt cả đêm, thấy Hạ Lan Từ đang cùng quan phủ nha kiểm kê lương thực và dược phẩm trong kho, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đầy mệt mỏi, Hạ Lan Từ vốn sinh hoạt điều độ, bình thường giờ ngủ .
Từ khi thành với , thỉnh thoảng nàng buộc thức đêm ngủ, hiện nay bôn ba đến đây còn đối mặt với cục diện như thế .
Hắn bước gần, Hạ Lan Từ mới lắc lư cơ thể cho đỡ mỏi, vỗ nhẹ vai nàng: “Đi nghỉ ngơi một lát .”
Hạ Lan Từ tiếng chợt sững sờ, chậm rãi lắc đầu : “Để tính xong .” Ngón tay nàng vẫn còn đặt bàn tính.
“Được , để tính giúp nàng, gắng gượng gì.”
Giọng Hạ Lan Từ nghẹn : “Chính cũng nghỉ ngơi mà.” Nàng vốn cần mạo hiểm như thế .
Lục Vô Ưu chắc chắn sẽ ở đây, lúc bảo bỏ thành chạy thoát chẳng khác nào g.i.ế.c c.h.ế.t , thậm chí dù đến đại nghĩa nước nhà, chỉ riêng nguyên tắc của cũng cho phép .
Người sống lâu sống ngắn quan trọng, chỉ cần sống thẹn với lòng.
cho dù Hạ Lan Từ để ý, vẫn luôn cảm thấy, chính đưa nàng đến nơi nguy hiểm . Nếu thể, Lục Vô Ưu tất nhiên hy vọng cuộc sống của nàng an yên định chứ lúc nào cũng ngập tràn nguy cơ thế .
Hạ Lan Từ ngẩng đầu lên, thấy ánh sáng mờ mịt trong mắt Lục Vô Ưu, liền chắc đang suy nghĩ những chuyện gì đó .
Mạch suy nghĩ của dần dần hiện rõ hơn trong ánh mắt.
Nàng lập tức cất cao giọng : “Không cần cảm thấy nên thế thế , bây giờ , mà đưa mới thấy giận.”
Lục Vô Ưu : “Ta định đưa nàng .”
Đưa cũng nguy hiểm, chi bằng đặt nàng mắt còn yên tâm hơn.
Hạ Lan Từ cân nhắc : “Thậm chí còn đang nghĩ, liệu thể mặc chiến giáp thành lầu cung thủ .”
Lục Vô Ưu véo má nàng, nửa thật nửa đùa: “Như lãng phí, chừng nàng chỉ cần lên thành lầu, lệnh cho bọn họ bỏ vũ khí xuống là sẽ theo ngay.”
Hạ Lan Từ gạt tay , bất đắc dĩ thúc giục: “Nếu nghỉ ngơi thì việc , nhanh lên.”
Lục Vô Ưu cũng : “Nàng thật lạnh lùng.” Hạ Lan Từ: “…?”