PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 296

Cập nhật lúc: 2024-12-14 13:46:20
Lượt xem: 60

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng cũng cảm thấy loại tâm trạng , lý trí, ngoài việc khiến lòng thêm phiền muộn thì chẳng tác dụng gì khác, nhưng dòng

máu đỏ tươi giữa kẽ ngón tay nàng chói mắt vô cùng, chỉ cần thôi khiến nàng phát hoảng, thậm chí chẳng mấy chốc m.á.u thấm ướt vạt áo y phục hành của Lục Vô Ưu.

Máu tươi cứ tuôn liên tục như dòng nước mắt nóng hổi bên gò má nàng, chẳng thể khống chế .

Đến mức nàng chẳng thể nào thở nổi.

Ngược , Lục Vô Ưu mặt mày tái nhợt như chẳng hề hấn gì, điềm nhiên tự điểm hai huyệt đạo, định đưa tay lau nước mắt cho nàng nhưng ngây đó. Không vì nàng lên trông xinh — mặc dù điểm cũng đủ sững sờ — mà là bởi cảm xúc mãnh liệt từ hai gò má ướt đẫm nước mắt, đôi vai run rẩy và hành động hoảng loạn toát từ bên trong nàng, dường như nàng còn là đóa hoa cao khó đưa tay chạm tới, còn dè dặt và giữ kẽ lúc nào cũng buộc đè nén cảm xúc trong như khi xưa.

Bây giờ nàng một sự sinh động và chân thực đến nao lòng. Mà vỏn vẹn chỉ là vì — nàng đau lòng cho .

Lục Vô Ưu cảm thấy ngoài vết thương , trái tim dường như cũng nhói lên một cơn đau kỳ lạ, đau đớn xen lẫn với niềm vui sướng, khóe môi từ từ cong lên, nhẹ giọng : “Không , đừng lo lắng lung tung.”

Hạ Lan Từ thấy m.á.u nơi vết thương của cuối cùng cũng dần ngừng mới yên lòng một chút, miễn cưỡng kiềm chế cảm xúc tiếp tục giúp băng bó, thở phào nhẹ nhõm, lau nước mắt, đầu thấy nụ nơi khóe môi của Lục Vô Ưu.

Hắn dường như quá để tâm đến vết thương của .

Hạ Lan Từ kìm : “Lục Vô Ưu, trái tim ? Sao cậy mạnh đến ?”

“…?”

Câu còn thể đáp trả nguyên văn thế ư?

Lục Vô Ưu khó khăn chống gượng dậy, ho khan một tiếng : “Yên tâm, nàng nỡ để c.h.ế.t thì cho dù xuống Địa phủ đến Quỷ môn quan cũng sẽ bò về với nàng.”

Hạ Lan Từ im lặng một hồi, mới thấp giọng hỏi: “… Chàng còn ?”

Nơi rừng núi hoang vu, cũng thể là an , chỉ thể tạm thời tránh né.

Lục Vô Ưu gật đầu: “Trước khi trời sáng, chúng cần về đến nơi. Bọn chúng đột nhiên mất chủ tướng, thể sẽ một đợt phản công cuối cùng,

nếu phát hiện mặt, e rằng trong thành càng bất an.”

Biết là đạo lý , nhưng Hạ Lan Từ vẫn lo lắng thôi: “Chàng thật sự thể ?”

Lục Vô Ưu : “Nàng để dựa lên lưng nàng giống như khi nãy là .” Hắn chợt nhận điều gì đó: “Mà thôi… Ta đổi khác , lẽ bây giờ nàng đỡ nổi .”

Vừa Hạ Lan Từ sắp ngã gục, dù cũng nặng hơn nàng nhiều. “Ta thể, mệt.”

Lục Vô Ưu nghiêng đầu, nàng : “Thế mà còn cậy mạnh?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-296.html.]

Trên đường trở về, ý thức của Lục Vô Ưu lúc tỉnh táo lúc mơ màng, Hạ Lan Từ đành liên tục chuyện với , sợ nhắm mắt ngủ sẽ tỉnh nữa, chảy bao nhiêu máu, cũng thương nặng đến mức nào, nơi hoang dã trời tối đen cũng cách nào xử lý vết thương kỹ càng, thậm chí Hạ Lan Từ còn hối hận vì bấy lâu nay học thêm một chút y thuật.

Cậu thiếu niên theo Tử Trúc thì yên tĩnh, trong tay ôm đầu của Sát Can như ôm một món bảo vật quý giá, thấy sợ hãi.

Bọn họ kịp trở về thành Nguyên Hương khi trời sáng, một đợt công thành mới sắp bắt đầu.

Trong doanh trại của Bắc Địch là tiếng chửi rủa đầy giận dữ. “… Lục đại nhân đây là?”

Hạ Lan Từ mệt mỏi chịu nổi, chỉ giải thích ngắn gọn: “Ra khỏi thành tập kích quân địch, xử lý sơ qua, nhưng mà…”

Đại phu còn kịp tay, Hoa Vị Linh giành : “Để !”

Nàng bắt mạch cho Lục Vô Ưu, đó quan sát vết thương của , nhanh chóng lấy một viên thuốc nhét miệng Lục Vô Ưu.

Lục Vô Ưu nhăn mày hé mắt : “Thuốc vẫn đắng thế…”

“Ca, chịu khó chút , nếu lúc cứu mạng, còn nỡ dùng !”

Sau đó Hoa Vị Linh nâng tay vận khí, chưởng lưng Lục Vô Ưu một lát vận lực ấn về phía , Lục Vô Ưu phun một ngụm m.á.u đỏ sẫm, sắc mặt vẻ hơn đó nhiều.

Nếu đúng lúc, Hạ Lan Từ còn hỏi, cái nàng thể học ?

Hoa Vị Linh : “Huynh cứ đó nghỉ ngơi cho khỏe .”

Lục Vô Ưu dùng khăn tay chậm rãi lau vết m.á.u nơi khóe miệng, : “Không , lát nữa buộc xuất hiện thành lầu, việc liên quan đến sĩ khí. À, tiện thể khám cho tẩu tẩu của xem.”

Hoa Vị Linh thở dài, lẩm bẩm: “Huynh xem mà , nhớ cẩn thận một chút, lỡ như chuyện bất trắc gì cũng ăn với cha . Tẩu tẩu, đây đưa tay !”

Hạ Lan Từ chỉ thấy mệt mỏi chứ thương gì, thậm chí vì tác dụng của viên đan dược đặc sản của Lục Vô Ưu, tinh thần nàng còn chút hưng phấn.

Lúc ở ngoài núi rừng tối đen rõ, khi rửa sạch vết thương, bôi thuốc và băng bó mới cảm nhận miệng vết thương của Lục Vô Ưu dữ tợn thế nào, may mà vết thương sâu, nếu mạnh hơn chút lẽ cũng c.h.é.m đôi, dấu chưởng còn in hằn còn một mảng bầm tím đen, đậm đến mức như phá lớp da tràn ngoài.

Thuốc là do Hoa Vị Linh đưa cho nàng, hiệu quả cực , Hạ Lan Từ cẩn thận cúi đầu bôi thuốc cho .

Vì sợ nàng lo lắng, Lục Vô Ưu thậm chí phát tiếng rên đau, chỉ khẽ nhíu mày, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, : “Nàng thích nam nhân vết sẹo ?”

Hạ Lan Từ: “…? Hỏi cái gì?”

Lục Vô Ưu : “Nàng thích thì giữ , thích thì thuốc thể xóa sạch sẹo, cần cau mày.”

Nghe , Hạ Lan Từ còn cau mày chặt hơn, chỉ lẳng lặng : “Ta .”

Loading...