PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 299

Cập nhật lúc: 2024-12-14 13:47:16
Lượt xem: 64

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tác dụng phản phệ từ viên thuốc đặc sản quê nhà của Lục Vô Ưu đến chậm, khiến rơi giấc ngủ dài vô tận.

Sau khi tỉnh dậy, cả hai đều yếu ớt.

Hạ Lan Từ chỉ khi thấy vết m.á.u hằn đệm giường mới rằng rách miệng vết thương . Không còn cách nào khác, nàng đành cầm m.á.u và băng bó cho . Sắc mặt Lục Vô Ưu tái nhợt : “… Nàng đừng nữa đó.”

Nàng cẩn thận băng bó cho phản bác : “Ta đến thế.”

Nói xong, nàng nghĩ đến những trường hợp thường , bỗng nhiên cảm thấy ngượng ngùng.

Trong thành Nguyên Hương, trật tự dần khôi phục. Hạ Lan Từ cũng gặp Sở Lan tiểu thư ngày . Sở Lan vẻ ngượng ngùng: “Lúc đầu thúc phụ còn bảo với rằng thành Nguyên Hương chắc chắn giữ nổi… Ta khuyên ông mà ông cũng chịu xuất binh.”

Thúc phụ của nàng chính là Tổng binh Hoảng Châu Sở đại nhân, từng là thuộc hạ của Hoài Cẩn Thái tử. Tuy Tổng binh là chức quan chính thức, nhưng Đại Ung chú trọng kiểm soát quyền lực địa phương, thường tách biệt việc chỉ huy và huấn luyện binh lính để phòng ngừa tướng lĩnh trở nên ngạo mạn. vì biên giới thường xuyên xung đột với Bắc Địch, thế nên buộc thiết lập chức Tổng binh để thống lĩnh binh quyền của một phương.

Hạ Lan Từ rối rắm vấn đề , chỉ hỏi: “Bắc Địch còn tấn công nữa ?”

“Thúc phụ chắc sẽ nữa, bởi vì hiện giờ Bắc Địch đang nội loạn, Tam Vương tử chính là kẻ phản bội nên mới gặp tai họa , cô yên tâm .”

Sở Lan ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe sáng, hào hứng : “ thấy chiến trường ? Lần g.i.ế.c mười mấy tên địch đó! Sớm muộn cũng một ngày chúng đuổi hết bọn Bắc Địch tránh thật xa!”

Đôi mắt nàng như trời bừng sáng. Hạ Lan Từ nhịn chợt bật .

Sau khi nàng gặp Sở tiểu thư xong, Lục Vô Ưu cũng từ chỗ Sở Tổng binh trở về.

Hai yếu ớt đưa mắt .

Lục Vô Ưu khẽ nhún vai, : “Ông còn hỏi ý định tòng quân , một Thôi quan thì thật là uổng tài.”

Hạ Lan Từ sững sờ, hỏi: “Vậy nghĩ ?”

Nàng lo lắng, nếu Lục Vô Ưu ý theo nghiệp võ, chỉ sợ những tình huống nguy hiểm như thế sẽ nhiều hơn. Nàng nhất định tranh thủ rèn luyện bản , chừng còn học qua các loại binh pháp.

Lục Vô Ưu hờ hững đáp: “Ta còn nghĩ gì nữa? Dĩ nhiên là trả lời ông rằng ‘chí hướng của ở đây’, nếu thì bao nhiêu năm sách của đổ sông đổ bể ?”

Hạ Lan Từ đồng tình: “Theo nghiệp võ cũng nghĩa là sách vở vô ích, nếu thì binh pháp từ ?”

Lục Vô Ưu : “Theo nghiệp võ thể chống thù địch bên ngoài, nhưng thể trị giặc bên trong. Làm tướng ngoài biên ải thể quyết định sinh tử, nhưng trong nội triều chỉ một tờ điều lệnh cũng thể lấy mạng . Sở Tổng binh chiến công hiển hách, nhưng ông xuất binh để tiếp viện hậu duệ của Hoài Cẩn Thái tử. Hiện giờ, thể Tiêu Hoài Trác ngoài mặt còn khen thưởng ông , nhưng khó mà .”

Hạ Lan Từ im lặng một lúc hỏi: “Vậy nên mới nội triều quan văn?”

Lục Vô Ưu cong môi : “Cũng hẳn. Cứ đánh đánh g.i.ế.c giết mệt mỏi lắm, đối phó bằng công văn vẫn đơn giản hơn.”

Hạ Lan Từ: “…???”

Sau khi trở về, gặp biểu Chu Ninh An cũng cảm giác mừng rỡ như thoát khỏi một kiếp nạn. Chỉ tiếc rằng cảm giác xúc động đó chỉ kéo dài trong phút chốc.

Hạ Lan Từ khi đó vốn định đưa Chu Ninh An rời , nhưng ai ngờ ôm chặt lấy vách cửa, thể hiện quyết tâm sống c.h.ế.t cùng họ. Hạ Lan Từ thời gian để lãng phí với nhóc nên cũng mặc kệ.

Giờ đây Lục Vô Ưu danh tiếng lẫy lừng, biểu Chu Ninh An học hành thì dở tệ, nhưng tài giỏi trong việc gây rắc rối cho biểu ca. Lúc nhóc đang ở một quán , như kể chuyện hắng giọng kể câu chuyện truyền kỳ về Lục Vô Ưu do bịa , xung quanh là một đám đông uống chăm chú lắng .

Sau đó, nhóc Lục Vô Ưu phiên bản thật xách cổ áo kéo . Chu Ninh An còn cố giãy giụa: “Cha, con đang khen cha mà!”

— Cậu vẫn khăng khăng giữ cách xưng hô như .

Lục Vô Ưu : “Từ nhỏ ba đầu sáu tay, ba con mắt, bởi vì độ kiếp nên mới sét đánh thành một đầu hai tay hai mắt, chính còn lợi hại đến ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-299.html.]

Chu Ninh An hùng hồn đáp : “Có như mới chứ! Chỉ cha ngày ngày siêng năng sách trong phủ thì gì thú vị ! Tiếp theo con còn định bịa thêm chuyện về cha và nữa…”

Lục Vô Ưu hỏi: “Đệ định bịa thế nào?”

Hạ Lan Từ cũng bất giác vểnh tai lên .

Chu Ninh An điềm nhiên : “Thì rằng ngày tắm bên bờ sông…” Hạ Lan Từ: “…??? Ta hề tắm bên bờ sông.”

Chu Ninh An đáp: “Giả sử, giả sử thôi… Sau đó cha thấy áo tiên của tiên nữ, ngay lập tức liền…”

Lục Vô Ưu cắt ngang: “Ta là Ngưu Lang chắc? Được , im miệng .”

Sau khi áp giải Chu Ninh An trở về, Lục Vô Ưu lệnh cưỡng chế nhóc học thuộc chương “Nghiêu Điển” và “Thượng Thư” thì ngoài. Chu Ninh An oán trách, ánh mắt tràn đầy uất ức.

Lục Vô Ưu : “May mà con ruột của .”

Hạ Lan Từ gật đầu phụ họa, đó đột nhiên nhớ một việc: “Chàng từng giao thiếu niên cho Tử Trúc, bây giờ nó ?”

Lục Vô Ưu đáp: “Thằng nhóc đó cũng khá cứng rắn, đầy vết thương, còn gãy cả xương sườn nhưng kêu rên một tiếng. Ta còn tưởng rằng nó gì luôn đó. Có điều, đây là một mầm non tố chất để luyện võ, là kiểu mà cha thấy sẽ động lòng ngay .”

Hạ Lan Từ: “…?”

Đây là kiểu ví von kỳ quái gì ?

Thấy biểu cảm khó hiểu của nàng, Lục Vô Ưu : “Hình như nhóc còn nữa, mắt cứ ở dưỡng thương .”

Hoa Vị Linh khi tỉnh dậy ăn uống một trận no nê, thấy đều tập trung đủ, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Mộ Lăng ?”

Hạ Lan Từ cũng thấy y nữa, nhưng trong lòng đại khái hiểu chuyện gì xảy .

Lục Vô Ưu : “Hắn về nhà .”

Hoa Vị Linh gãi đầu : “Hả? còn việc xong với mà, hẹn khi giữ thành xong sẽ từ từ chuyện với . về một ? Liệu gặp ám sát gì ?”

Chắc chắn là — Hạ Lan Từ và Lục Vô Ưu đều cùng một suy nghĩ . Hoa Vị Linh nhíu mày: “Hay là để tìm hỏi thăm xem ?” Lục Vô Ưu : “Không cần , tiện lắm.”

Hoa Vị Linh ngạc nhiên hỏi: “Tại tiện?”

Lục Vô Ưu đáp: “Thiên hạ bữa tiệc nào tàn.”

Hoa Vị Linh im lặng suy nghĩ, đắn đo một hồi cũng rối rắm việc nữa.

Chờ đến khi Hoa Vị Linh , Lục Vô Ưu mới với Hạ Lan Từ: “Lúc ở chỗ Sở Tổng binh thật gặp . Dù , nhưng thực sự nợ một ân tình.”

Hạ Lan Từ ngẫm nghĩ hỏi: “Có cần trả ?”

Lục Vô Ưu thoáng sang, đáp : “Cái để hẵng .” Ánh mắt trong suốt, lấp lánh ánh nước.

Hạ Lan Từ đang định bàn chuyện nghiêm túc, nhưng khi thấy ánh mắt đó cảm thấy gì đó , trái tim nàng bỗng nhiên loạn nhịp, khóe miệng vô thức nở một nụ .

“Nàng cái gì?” Lục Vô Ưu bất chợt hỏi. Hạ Lan Từ đáp: “Muốn thì thôi.”

Lục Vô Ưu cong mắt : “Nàng như , sẽ nghĩ nàng gì đó với ngay bây giờ.”

Thường thì những lúc như thế , Hạ Lan Từ chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận.

Hắn thích dáng vẻ nàng những lúc đó nên mới ngại phiền phức mà trêu chọc nàng hết đến khác.

Loading...