PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 313
Cập nhật lúc: 2024-12-14 13:57:30
Lượt xem: 74
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên ngoài điện, Hạ Lan Từ xoa xoa đôi tay, trời buổi tối lạnh.
Lục Vô Ưu đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, truyền cho nàng một chút ấm áp.
Hạ Lan Từ vội vàng rút tay về, nhíu mày : “Chàng mệt cả đêm , cần .”
Lục Vô Ưu đáp: “So với trấn thủ thành trì, việc vẫn nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều”
Hạ Lan Từ: “…”
Chuyện hệ trọng như thế mà thể dùng từ nhẹ nhàng thoải mái để diễn tả ?
Tình hình trong tẩm điện của Thuận Đế chắc hẳn thê thảm, lượng thần tử càng ít càng , vì hai họ ý định trong, chỉ ở bên ngoài để tùy cơ ứng biến.
Không bao lâu, Hạ Lan Từ thấy Mộ Lăng dẫn binh tiến đến.
… Có lẽ bây giờ nên gọi y là Tiêu Nam Mộc.
Phải khẳng định rằng vì lụa. Dù y vẫn giữ vẻ ngoài ôn hòa lạnh nhạt , nhưng lúc khoác bộ trang phục Hoàng tộc cao quý, cả y thực sự toát lên khí chất vương giả, tựa như trời sinh là Hoàng tử Hoàng tôn.
Y liếc sang Lục Vô Ưu, khẽ gật đầu bước trong điện.
Hoa Vị Linh nhanh nhẹn phóng tới, : “Ca ca, tẩu tẩu, hai chứ?”
Một lát , Đại Hoàng tử Tiêu Nam Bạc mặt mày tái nhợt thị vệ dìu đỡ đến cũng bước trong.
Hạ Lan Từ thầm thở dài trong lòng, nhớ đến câu chuyện kinh khủng chấn động lòng mà Lục Vô Ưu từng kể cho nàng , nàng thấp giọng hỏi: “Lệ Phi rốt cuộc là vì …”
Lục Vô Ưu cũng hạ thấp giọng trả lời: “Ta với nàng đó, kiều mà Tiêu Nam Bạc nuôi ở ngoài thành cũng dáng dấp giống… Hắn và Tiêu Hoài Trác giống đến kinh ngạc. Còn Lệ Phi, đoán lẽ bà sợ hãi, những ngày thất sủng chắc chắn hề dễ dàng, mà Tiêu Nam Bạc …”
Hoa Vị Linh tò mò thò đầu hỏi: “Hả? Hai đang gì ?”
***
Bên trong điện.
“Tuân nhi, con đừng bậy! Tuân nhi…”
Lệ Phi thực sự sợ hãi, thể run rẩy như cành liễu trong gió. Bà mơ hồ Tiêu Nam Tuân điều gì, nhưng thể ngăn cản , chỉ thể trơ mắt thốt những lời .
Thuận Đế khi xong những lời Tiêu Nam Tuân , cả bỗng dưng ngẩn ngơ một lúc, đó nổi cơn thịnh nộ quát lớn: “Ngươi dám lừa Trẫm!”
Tiêu Nam Tuân bật lớn, tiếng chói tai như tiếng quỷ nhưng ngập tràn đau khổ: “Đến nước , nhi thần còn gì để lừa nữa đây?
Đó chính là đứa con ngoan của , là đứa con… của …”
Lồng n.g.ự.c Thuận Đế phập phồng dữ dội, trong cơn ho mạnh ông phun một ngụm m.á.u tươi.
“Lệ Thù…”
Thuận Đế gọi tên bà , giọng điệu trầm thấp đáng sợ. “Ngươi đây cho Trẫm…”
Lệ Phi cắn chặt môi, lắc đầu, từng bước từng bước lùi phía .
Bà xoay đụng Tiêu Nam Bạc bước . Dù thương nặng, nhưng vẫn còn sống. Hắn là đứa con trai giống Thuận Đế nhất, mặt mũi thật thà hiền hậu, nếu chỉ lơ đãng qua thậm chí còn khiến cảm giác như đang thấy Thuận Đế thời còn trẻ.
Hai ánh mắt chạm , Lệ Phi lúng túng vội dời ánh mắt , dám thẳng .
Tình cảnh khó xử vô cùng.
Mặt bà thoáng chốc nóng bừng, theo bản năng đưa tay lên che bụng .
Không ai ngờ rằng, lúc , Thuận Đế trông vẻ yếu ớt bệnh tật bước xuống giường. Cả đời ông coi trọng thể diện, nhưng giờ đây ông màng đến mặt mũi của nữa.
Ông rút thanh trường kiếm luôn mang theo bên chỉ thẳng Lệ Phi, giận dữ hét lớn: “Lệ Thù, ngươi cho Trẫm , đứa bé trong bụng ngươi rốt cuộc là của ai?”
Một câu , cả điện lặng như tờ.
Lệ Phi run rẩy đáp lời: “Ngoài Thánh thượng , còn thể là của ai?”
Tiêu Nam Tuân chống tay lên cột giường, ho như nôn . Tiêu Nam Bạc thấy tình thế , lập tức rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-313.html.]
Thuận Đế quát lớn: “Không ! Chặn nó ! Tiêu Nam Bạc đêm nay cũng là loạn đảng!”
Trấn An Vương lập tức lệnh sai chặn đường Tiêu Nam Bạc .
Thuận Đế chậm rãi tiến đến mặt Lệ Phi, gào thét: “Ngươi cho Trẫm ! Rốt cuộc là của ai?”
Ông hiểu rõ đứa con thứ của , lẽ Tiêu Nam Tuân dám tạo phản, nhưng sẽ dám dùng chính mẫu phi của để mưu hại Tiêu Nam Bạc. Từ nhỏ nó luôn bảo vệ , mà đêm nay nó bà nữa, thậm chí còn cảm thấy buồn nôn khi thấy bà.
Lệ Phi nức nở, ngã quỵ xuống mặt Thuận Đế.
“Thần , thần …”
Bà đến mức thở , thể mềm yếu run rẩy càng thêm phần đáng thương.
“Trẫm mà, tại ngươi đột nhiên…”
Thuận Đế dưỡng bệnh lâu, đối với chuyện phòng the còn hứng thú, mà bà chủ động quyến rũ ông, dùng cách để ép buộc ông thành. Hậu cung lâu động tĩnh, ông từng nghi ngờ, nhưng cuối cùng ông vẫn chọn tin tưởng bà , tin tình cảm nhiều năm của họ.
Ở chùa Thanh Tuyền, ông cũng từng cho giám sát Lệ Thù, bà thật sự giữ trong sạch, chỉ cận với mỗi ông, đầu tiên và vô những đó đều là của ông.
“Ngươi… dám phản bội Trẫm.”
Trong lúc , cơn giận cùng nỗi đau đớn và thất vọng trào dâng khiến Thuận Đế phun một ngụm m.á.u tươi: “Tiện nhân! Tiện nhân! Không chỉ đánh cắp binh phù của Trẫm, còn dám phản bội Trẫm! Làm trái luân thường, với, với Trẫm…”
Lệ Phi hoảng sợ đến cực độ, bà gắng gượng bò dậy, ánh mắt hoang mang xung quanh. Con trai bà vẫn đang còn nôn khan, bà về phía Tiêu Nam Bạc.
“Cứu …”
Chuyện thể trách bà ?
Là Thuận Đế thất hứa , ông từng sẽ sủng ái bà cả đời, nhưng rõ ràng ông chẳng còn yêu bà như khi xưa. Hơn nữa nếu như khi ông c.h.ế.t , Tuân nhi của bà thể lên ngôi, thì bà đây?
Bà rõ Tiêu Nam Bạc tình ý với .
Hắn luôn bà bằng ánh mắt giống hệt như ánh mắt của Thuận Đế từng bà tại chùa Thanh Tuyền năm nào. Làm mà bà hiểu chứ? Trong lo lắng và sợ hãi, bà nghĩ rằng cần một mới, một thể bảo vệ bà.
Thế nên bà mới để vài ám thị, đó ỡm ờ nửa chối nửa đồng ý để cho Tiêu Nam Bạc…
Tiêu Nam Bạc quả thật cũng hứa hẹn với bà rằng, nếu thể lên ngôi, bà và mẫu phi của sẽ cùng phong Đông – Tây Thái hậu, con trai và con gái của bà cũng sẽ tiếp tục hưởng phú quý như .
Nỗi sợ hãi khiến Lệ Phi bất chấp tình thế hiện tại, vội chạy đến nấp lưng Tiêu Nam Bạc, níu lấy cánh tay .
Cảnh tượng khiến tất cả mặt đều dám lời nào, ngay cả Tiêu Thiều An cũng ngây ngốc đó như hóa thành khúc gỗ.
Thuận Đế tức giận đến mức suýt ngất . “Bắt bọn họ … mau bắt cho Trẫm…” Ông loạng choạng như sắp ngã xuống. “Thánh thượng…”
“Thánh thượng cẩn thận…”
Tiêu Nam Tuân từ trong cơn buồn nôn ngẩng đầu lên, đôi mắt điên cuồng khiến trông u ám đến đáng sợ. Nếu ban nãy còn thể nhịn thì cảnh tượng mắt khiến hủy diệt tất cả.
Hắn chậm rãi tiến về phía Lệ Phi. “Mẫu phi…”
Hắn hiểu, từ năm xưa ở chùa Thanh Tuyền hiểu, tại bà … Tiêu Nam Tuân dần tự thuyết phục bản rằng đây là điều đúng đắn. Mặc dù ban đầu coi thường, nhưng chẳng mấy chốc họ vinh hoa phú quý mà cả đời khác khó lòng mơ tới. Hắn cũng trừ khử sạch sẽ những kẻ từng chế giễu .
Hắn mê mẩn những thứ đẽ và tinh xảo, cứ như thể chúng thì bản cũng trở nên cao quý.
Thế nhưng sự thật là: dù qua bao lâu nữa, vẫn thể quên, vẫn cảm thấy bản dơ bẩn đến cùng cực.
Hắn nghĩ rằng nữ nhân đời đều giống như mẫu phi của . tại … tại nữ nhân chẳng bận tâm đến vinh hoa phú quý , chẳng hề nghĩ đến việc nương tựa , cứ cự tuyệt hết đến khác, thà chịu khổ cùng khác chứ chịu theo , còn mẫu phi của thì…
Hắn căm ghét Tiêu Nam Bạc đến nhường nào.
Từ khi trở về từ chùa Thanh Tuyền bắt đầu căm ghét trưởng , gã khinh bỉ là đứa con hoang sinh từ mối quan hệ bất chính, cũng khinh thường điệu bộ giả tạo của gã.
Mẫu phi thấy ghê tởm ?
“Sao hèn hạ đến ?” Tiêu Nam Tuân cuối cùng cũng thể kìm nén nổi mà thốt . Hắn Lệ Phi bằng ánh mắt lạnh lẽo, cảm thấy nôn mửa: “Rời khỏi phú quý đàn ông ban cho thì sống nổi ? Con chỉ thấy ghê tởm…”
“Chát!” Một cái tát vang lên mặt Tiêu Nam Tuân, khiến đầu nghiêng hẳn sang một bên.
Lệ Phi giật tỉnh , tay vẫn còn giơ lên. Sau đó bà ôm mặt, trái tim đau đớn như kim đâm, nước mắt tuôn rơi nghẹn ngào thành tiếng.