Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sức lực chênh lệch, nàng chỉ thể đặt cược tác dụng của thuốc, tin rằng Lục Vô Ưu sẽ lừa nàng.
Phản ứng của Lý Đình thực sự chậm .
Hạ Lan Từ thừa cơ đẩy mạnh , xoay định xuống giường, nhưng lúc bước một bước khựng , nàng đầu thì thấy cổ chân Lý Đình nắm chặt.
“… Ngươi hạ độc ? Ngươi hạ độc khi nào? Đồ tiện nhân!”
Sức lực của Lý Đình dần rút cạn, chỉ dựa cơn giận dữ dồn hết sức lực nhào tới dùng trọng lượng cơ thể đè lên Hạ Lan Từ, cho nàng chạy thoát. Hạ Lan Từ còn cách nào, nàng nắm chặt trâm sắt dùng sức đ.â.m mạnh .
Máu tươi lập tức phun .
Lý Đình rên rỉ, nhưng bất chấp chịu buông tay, cơn đau dường như hồi phục một chút sức lực.
Hạ Lan Từ cảm thấy da đầu tê dại.
Nhận trâm sắt đủ sát thương, Lý Đình kéo lấy y phục của nàng, nửa sắp đè lên. Trong lúc hoảng loạn, Hạ Lan Từ theo phản xạ cầm lấy chiếc bình hoa tráng men khảm tơ vàng dùng trang trí bên giường dùng hết sức bình sinh đập đầu Lý Đình mà chút do dự.
Một tiếng động giòn giã vang lên.
Thân bình và cái đầu của Lý Đình đều be bét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-49.html.]
Lý Đình ngay lập tức mất ý thức, m.á.u tươi từ đỉnh đầu chảy xuống ngừng.
Những mảnh sứ sắc nhọn rơi vãi khắp nơi.
Hạ Lan Từ thoáng chốc kiệt sức, nàng thậm chí còn đủ sức đẩy Lý Đình , cánh tay cầm bình hoa đau nhói từng cơn vì dùng lực quá mạnh.
Toàn bộ căn phòng như một hiện trường án mạng, bộ váy áo trắng tinh của nàng loang lổ những vệt m.á.u đỏ thẫm.
Hạ Lan Từ lúc mới nhận bàn tay đang run rẩy ngừng.
Nàng vịn mép giường, trong dày cứ cuồn cuộn lên, nàng nôn — cảm xúc hưng phấn, ghê tởm và sợ hãi hòa lẫn chiếm trọn tâm trí nàng.
Cũng đúng lúc , cánh cửa đẩy .
Tâm trí Hạ Lan Từ quá rối loạn đến mức thể chịu đựng thêm bất kỳ kích thích nào, nàng ngẩng đầu lên một cách mơ hồ.
Ánh sáng ban mai từ ngoài cửa chiếu , xua tan bóng tối trong phòng.
Thiếu niên mặc quan phục xanh biếc, ngập trong ánh sáng trắng, khuôn mặt thanh tú, đường nét như tranh vẽ, đôi mắt sáng trong như ngọc mài dũa.
Lục Vô Ưu cảnh tượng hỗn loạn đất, sắc mặt điềm nhiên như thể gặp chuyện thường ngày, xoay trở tay đóng cửa mới lên tiếng giải thích: “Ta giả bệnh , thấy tiếng động nên mới tới đây, chắc hẳn chỉ thấy… Ừm, Hạ Lan tiểu thư, cô còn cử động ?”
Hắn đưa tay , giọng ôn hòa: “Ta kéo cô ngoài.”