PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 56
Cập nhật lúc: 2024-12-11 09:00:03
Lượt xem: 88
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong tiệc sinh thần của Công chúa, các gia quyến quan và các thế gia công thần sắp xếp chỗ riêng biệt.
Hạ Lan Từ cùng với các gia quyến của quan viên chính Nhị phẩm khác. Bởi vì danh tiếng của nàng quá lớn, dung mạo nổi bật, ít dám bắt chuyện với nàng trong những buổi tiệc như thế . Hạ Lan Từ cũng vui mừng vì thảnh thơi, chỉ thấy Diêu Thiên Tuyết ở phía xa nháy mắt với nàng.
Khi trở về từ Thanh Châu, biểu tỷ Diêu Thiên Tuyết, cùng lớn lên với nàng từ nhỏ, vẫn đối xử với nàng như xưa. Biểu tỷ cũng từng thử giúp nàng hoà nhập giới quý nữ ở Kinh thành, nhưng nàng chẳng gì về son phấn trang sức, cũng bà dạy bảo những điều nữ tử cần , những gì nàng am hiểu chỉ những thứ học ở thư viện. Nếu nàng là nam tử thì còn , nhưng là nữ tử thì chỉ cho rằng nàng khoe khoang – dù nàng cũng thể tham gia khoa cử, đến cuối cùng vẫn chỉ thể gả cho khác.
Lúc thấy Lục Vô Ưu đỗ Trạng nguyên phong quang vô hạn, cảnh tượng vinh quang nở mày nở mày như thế, Hạ Lan Từ cũng từng cảm thấy ngưỡng mộ vô cùng.
Khi còn ở Thanh Châu, văn chương của nàng cũng thường phu tử khen ngợi, nhưng cuối cùng phu tử cũng thở dài lẩm bẩm một câu: “Đáng tiếc nam nhi.”
Có đôi lúc Hạ Lan Từ cũng thực sự cảm thấy và Hạ Lan Giản đầu thai nhầm chỗ. Nếu ca ca là nàng, lẽ sẽ tự tìm phiền phức như , đấu tranh một vài lẽ sẽ yên thu dọn hành lý mà thẳng đến chỗ Nhị Hoàng tử.
đến cuối cùng vẫn chỉ cam lòng như thế.
Đang mải mê suy nghĩ, nàng chợt thấy một tiếng hô lớn đầy vang dội: “Thánh thượng, Lệ Quý Phi, Nhị Hoàng tử đến!”
Thuận Đế đương nhiên sẽ lấy tư cách chủ khách đến chúc mừng sinh thần của nữ nhi, Lệ Quý Phi bên cạnh đoan trang mỹ lệ đang khoác tay ngài, mặt nở nụ rạng rỡ động lòng , còn Nhị Hoàng tử Tiêu Nam Tuân vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng theo phía .
Thiều An Công chúa nhấc làn váy, chạy vội tới khoác lấy một bên cánh tay còn của Lệ Quý Phi, giọng điệu ngọt ngào yểu điệu gọi: “Mẫu phi!”
Bốn đều ăn vận hoa phục lộng lẫy, chỉ trừ Tiêu Nam Tuân vẻ lạnh lùng, còn trông như một gia đình bốn hết sức hòa thuận.
Hạ Lan Từ chợt nhớ đến vị Hoàng hậu nương nương đáng thương .
Ung Thuận Đế gọi là Thuận Đế, nhưng lúc khi ngài đăng cơ cũng hề thuận lợi, ông con trưởng cũng chẳng con đích. Sau vụ án Tiên Thái tử, các vị Hoàng tử liên lụy lượt xảy chuyện may, lúc Đế vị trống vắng, sự đấu sức của các phe Đương kim Thái hậu, Nội các phụ thần, thậm chí là các quan Tư lễ giám, cũng ít nhiều nhờ sự trợ giúp của Tầm Dương Trưởng Công chúa nên ông mới lên ngôi . Vì ông còn cầu xin cưới cháu gái của đích mẫu Hứa Thái hậu Hoàng hậu của ông.
Nghe Hứa Hoàng hậu vốn trong lòng, nhưng Thuận Đế tận tâm theo đuổi bằng cách, bày tỏ một lòng cưới, cuối cùng cũng thuyết phục Thái hậu gả cháu gái cho ông, đồng thời đặt cược bộ bảo khố cho Thuận Đế. Những năm đầu, phu thê Đế Hậu chung sống hòa thuận, Hứa Hoàng hậu còn sinh một Công chúa, nhưng may Công chúa chỉ sống một tuổi thì c.h.ế.t yểu.
Sau , khi Thuận Đế đủ lông đủ cánh, ngôi vị vững chắc, quyền hành nắm chặt trong tay, ông đón Lệ Quý Phi trở về, từ đó trong Kinh thành hiếm khi thấy bóng dáng vị Hoàng hậu nương nương nữa. Ba đại tiệc trong cung và các lễ cúng tế ngoài trời đây vốn dĩ cần Hoàng hậu theo, nhưng hiện giờ đều do Lệ Quý Phi đảm nhận. Trong cung rằng Hoàng hậu nương nương theo Thái hậu sống tĩnh tâm hỏi đến thế sự, nhưng sự thật thế nào thì chỉ trong cung mới rõ.
Nhìn vị Lão Hoàng đế già mặt mày hiền hậu hòa ái dễ gần mắt, trong lòng Hạ Lan Từ dâng lên một mối cảm xúc phức tạp.
kịp suy nghĩ quá lâu, nàng cảm nhận ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Nam Tuân đang liếc qua. Nàng lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, khi ánh mắt Tiêu Nam Tuân dừng nàng, mặt thoáng hiện nụ ngắn ngủi, dường như hài lòng với cách nàng ăn vận hôm nay.
Tiêu Nam Tuân nàng giống như một món quà trang trí tinh xảo đang chờ bóc tách.
Thật khiến cảm giác khó chịu.
Trong lòng Hạ Lan Từ dâng lên cảm giác nguy cơ mạnh mẽ.
Nàng vội vàng cúi đầu xuống cố tránh ánh mắt , cho đến khi ánh mắt tối tăm đó rời khỏi nàng, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Chủ khách bàn tiệc, đó là đến lượt đại thái giám bên cạnh Thuận Đế lời chúc mừng sinh thần của Hàn Lâm Viện dành cho Thiều An Công chúa.
Bản năng của Hạ Lan Từ trỗi dậy, nàng hít thở sâu cố gắng nghiêm túc lắng từng chữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-56.html.]
Người thể Hàn Lâm Viện đều là tinh hoa của quốc gia, ngoài Tam đỉnh giáp cũng chỉ một ít Nhị giáp Tiến sĩ mới chọn Thứ cát sĩ. Bài văn chương tự nhiên hoa mỹ, lời chúc mừng sinh thần Công chúa tuy ngắn ngủi nhưng vẫn đầy văn chương hoa lệ, mang khí thế hùng tráng.
Chỉ là… văn phong dường như quen tai.
Thuận Đế vui mừng, hỏi: “Lời chúc mừng là do vị ái khanh nào ?”
Thái giám bên cạnh kính cẩn đáp: “Là Công chúa chỉ định Tân khoa Lục Trạng nguyên .”
Thuận Đế đầu về phía nữ nhi, Thiều An Công chúa ôm mặt nũng: “Phụ hoàng, là Văn Khúc Tinh trời rơi xuống, con nhờ một lời chúc thì gì sai .”
Quả nhiên.
Con gái si tình như , Thuận Đế cũng vô cùng bất lực, lúc ông trông giống như một cha bình thường yêu thương con gái: “Tuyên Lục khanh gia .”
Tuy Hàn Lâm Viện thanh quý nhưng phẩm cấp cao, huống hồ Lục Vô Ưu mới quan đầy một tháng, Quang Lộc Tự sắp xếp cho ngoài điện.
Chẳng mấy chốc, Lục Vô Ưu bước .
Trên khóe môi mang ý , ánh mắt tràn đầy tình cảm, dáng cao ráo, bước ung dung, thái độ tự nhiên hào phóng, thậm chí còn mang theo khí chất quý tộc.
Ai còn tưởng là quý công tử nhà thế gia vọng tộc nào.
Áo bào đỏ tương tự như quan phục của các quan đại thần nhưng khoác bắt mắt đến lạ, cộng thêm gương mặt – cho dù là Hạ Lan Từ cũng thừa nhận, khuôn mặt ưa đến mức khiến các phu nhân tiểu thư xung quanh đều xì xào bàn tán, ít còn đỏ mặt.
Hạ Lan Từ cũng buộc miệng khen một câu “Lam nhan họa thủy”.
“Nghe Lục khanh gần đây tái phát bệnh cũ, bệnh tình khá hơn ?”
Lục Vô Ưu mỉm đáp: “Đa tạ Bệ hạ quan tâm, vi thần còn gì đáng ngại.”
Giọng của ôn hòa trong trẻo, cực kỳ dễ .
Thuận Đế cũng bật hòa nhã giống như đang trò chuyện với con cháu trong nhà: “Vậy thì , Lục khanh tuổi còn trẻ, chú ý bảo trọng thể nhiều hơn. Bài chúc mừng là do khanh ?”
“Thật hổ thẹn, đúng là tác phẩm vụng về của vi thần.”
Thiều An Công chúa bên cạnh xoắn xuýt như một sợi dây thừng, hổ phấn khởi. Dù cũng là trong lòng tự tay lời chúc mừng sinh thần cho , nàng nhận sai đóng khung treo ngay trong tẩm điện.
“Tài văn chương của Lục khanh gia quả thực xuất chúng. Trẫm ban ba mươi lượng bạc trắng, hai tấm lụa tơ tằm và hai tấm gấm hoa để thưởng cho bài văn của khanh.”
Thiều An Công chúa lập tức thêm: “Vậy con cũng thưởng! Con cũng ban ba mươi lượng!”
“…”