PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 61

Cập nhật lúc: 2024-12-11 09:00:10
Lượt xem: 102

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong bóng tối, giọng trở nên vô cùng rõ ràng và đột ngột, còn gần bên tai.

Thân thể của Hạ Lan Từ một nửa chăn đệm, một nửa Lục Vô Ưu, nàng vẫn tỉnh táo khỏi cảm giác rơi từ cao xuống. Lục Vô Ưu ở bên dứt tránh khỏi nàng hai thước, dựa bên mép cột giường, hai mắt nhắm chặt như thể nàng là mãnh thú hung ác .

Tòa điện trống rỗng trong nháy mắt chỉ còn tiếng thở dốc của hai . Lộn xộn, dồn dập mà nôn nóng.

Không ai thể dịu cơn nóng trong , khi khoảnh khắc căng thẳng nhất qua , sợi dây thần kinh căng thẳng bỗng nhiên thả lỏng, cả hai chỉ cảm thấy cơ thể càng trở nên nóng bừng, mềm yếu và khát vọng chạm .

Hạ Lan Từ vẫn còn chút lý trí cùng khi nuốt viên thuốc , nàng giường, cất giọng nhỏ nhẹ thăm dò: “Xin , đó thần trí rõ nên mạo phạm … Bây giờ ?”

Lục Vô Ưu để ý đến nàng, dường như chỉ tập trung việc thở.

Trong tòa điện mờ mịt, một chút ánh sáng mỏng manh từ song cửa sổ cao chiếu phòng.

Hạ Lan Từ ngẩng đầu lên, trong ánh sáng lờ mờ, chỉ thể mơ hồ thấy lồng n.g.ự.c phập phồng, đường viền quai hàm căng chặt và yết hầu trượt lên trượt xuống liên tục, dường như còn thấp thoáng thấy mồ hôi chảy từ bên thái dương, từng giọt lăn xuống bộ y phục Trạng nguyên đỏ rực và tươi của .

Hạ Lan Từ khá hơn một chút, nhưng cũng hơn bao nhiêu.

Bởi vì đó tình thế nguy cấp buộc kề sát , cơ thể nàng cũng ướt đẫm mồ hôi, quần áo bên trong dính chặt , cộng thêm bộ hoa phục phức tạp từng tầng từng lớp bao quanh thể, hệt như mặc áo bông núi lửa nên càng khó chịu hơn, nàng chỉ cảm thấy cũng đổ mồ hôi như mưa.

Hạ Lan Từ lăn lộn trở gối đầu lên chăn đệm, lau mồ hôi trán, cảm giác khô nóng khiến nàng chịu nổi mà nới lỏng cổ áo một chút, một luồng mát tràn sảng khoái nhất thời khiến nàng chỉ cởi hết quần áo .

Tất nhiên, điều thể.

Thế là, Hạ Lan Từ nhẹ giọng hỏi: “Thuốc lúc nãy… còn ?” Lục Vô Ưu nhắm mắt, từng chữ như phát từ kẽ răng: “Dùng hết .”

Âm thanh khàn đặc còn kèm theo thở nặng nề, còn chút thanh tao ôn hòa như thường ngày.

“Vậy… còn thuốc nào nữa , còn cách nào khác ?”

Lục Vô Ưu vẻ bực bội, lập tức đáp nàng: “Nếu còn cần nhịn thế ?”

Đi bên ngoài sẽ mang theo thuốc bên , nhưng vấn đề là để dùng trong tình huống khẩn cấp, mỗi một loại sẽ mang quá nhiều, trong tình huống bình thường bốn viên là đủ dùng, hơn nữa loại thuốc thể mua bất cứ lúc nào, ngờ tới một ngày sẽ gặp tình huống thế .

Bên ngoài vẫn láng máng thấy tiếng của cung nhân, bọn họ lục soát qua nghĩa nơi là an nhất, bây giờ ngoài thể sẽ chạm mặt với những cung nhân khác, như công sức đó sẽ thành vô ích. Lục Vô Ưu cũng tạm thời nhiều giỏi võ nghệ.

Hắn hít một sâu, cố gắng thử dùng nội lực để đẩy dược tính ngoài nữa…

bây giờ thì thể áp chế nữa.

Ai thể ngờ rằng, loại thuốc mà lúc đầu mặc kệ quan tâm, giờ phát tán cuồn cuộn mãnh liệt trong m.á.u của , ngay cả việc phong bế huyệt đạo cũng tác dụng, Lục Vô Ưu thử vài cách nhưng vẫn bó tay thể gì hơn, trong đời từng nghĩ lúc “máu nóng bừng bừng” thế .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-61.html.]

Vốn dĩ nếu ở một còn thể nghĩ cách khác.

Đáng tiếc, trong tòa điện hẻo lánh , ngoài còn một thiếu nữ khác cũng thở gấp gáp, sắc mặt đỏ như mây chiều, như bước từ trong nước, lúc đang ở vị trí cách xa nghiêm túc chuyện.

Hắn nàng suýt c.h.ế.t cũng là lời phóng đại.

Ít nhất lúc Hạ Lan Từ trong lòng , cọ xát chỗ nhạy cảm của còn sợ c.h.ế.t mà l.i.ế.m ngón tay của , Lục Vô Ưu thực sự một khoảnh khắc cảm thấy sắp nổ tung.

Tình cảnh giống hệt như những gì trong sách, tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch đứt đoạn, nổ tung mà chết.

Nói sẽ khiến cợt cả đời.

— Xong đời, Lục Vô Ưu xác nhận nữa, nội lực thực sự thể đẩy độc tính trong .

Hạ Lan Từ Lục Vô Ưu đang nghĩ gì, chỉ thấy lẳng lặng yên đó, hai cánh tay dường như còn bày một động tác kỳ quái, đó chán nản buông thõng xuống, song lồng n.g.ự.c vẫn phập phồng như .

Hắn cách nào, nàng buộc nghĩ cách tự cứu . Hạ Lan Từ gắng gượng từ giường bò dậy.

Nàng trở , hai tay chống lên giường dậy, nhưng cánh tay mềm nhũn, ý thức tuy vài phần tỉnh táo, nhưng sức lực mất vẫn trở , lúc ngã xuống khiến cho chiếc giường chấn động, Hạ Lan Từ nhất thời rên lên một tiếng.

Lục Vô Ưu trong bóng tối bất ngờ mở mắt . Hắn khàn giọng hỏi: “Cô gì…”

Hạ Lan Từ cảm thấy như một con cá giãy giụa sắp chết, cơ thể mềm nhũn mà vẫn phí công vùng vẫy, may mà dù mất mặt, hai bên gò má cũng thể đỏ hơn nữa: “Không thể… cứ mãi thế .”

Lục Vô Ưu chợt im lặng.

Đáp chỉ tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề hơn. Thời gian cứ từng phút từng giây trôi qua.

Hạ Lan Từ buộc lòng lên tiếng nữa: “Ta thể giữ tỉnh táo bao lâu, lẽ một lát nữa sẽ… Hơn nữa, hiện tại như thể thoát ngoài.”

Nàng hạ thấp giọng xuống một chút: “Hay là, chúng cùng nghĩ cách khác ?” Nàng cắn môi: “Trong phủ Công chúa chắc hầm, chúng tìm ít đá lạnh? Hoặc là tìm đến cứu?”

“Nếu đá lạnh tác dụng, thì viên thuốc mất hiệu quả…”

“… Tìm đến cứu?” Lục Vô Ưu thở hổn hển, giọng điệu như chiếc ống bễ cũ nát, tràn ngập nhẫn nại và sầu não đến cực độ: “Cô đây là thuốc gì ? Cô tìm ai đến cứu cô?”

Đầu óc Hạ Lan Từ nhất thời như nổ tung.

Nàng vẫn luôn nghĩ rằng triệu chứng nóng bừng lên thế , chỉ cần cắn răng chịu đựng chừng một canh giờ sẽ tự tiêu tan .

thực , nàng từng nghĩ đến trong thời gian đó sẽ giải độc tính ngấm trong thế nào.

Loading...