Nàng tiến gần, cúi đầu kiểm vết thương .
Lục Vô Ưu tiếng liền hé mắt một chút, đôi mắt hoa đào uể oải, cánh môi mấp máy như thể còn sức để , lồng n.g.ự.c phập phồng một hồi mới yếu ớt lên tiếng: “Hạ Lan tiểu thư, nếu thật sự qua khỏi…”
“Huynh bậy bạ gì thế.” Trong lời nàng mang theo vẻ sốt ruột: “Huynh đừng nữa. Đại phu , để hỏi đại phu.”
Nàng định dậy thì nhận vạt áo Lục Vô Ưu kéo , ngón tay nắm chặt khiến nàng thể rời .
Hạ Lan Từ: “…”
Lục Vô Ưu vẫn mang vẻ bệnh tật, cụp mắt, hàng mi dài rậm phủ xuống, tạo thành bóng râm mờ mịt, giọng điệu đáng thương vang lên: “Đại phu , nàng… thể ở với ?”
Hạ Lan Từ bình tĩnh xuống.
Lục Vô Ưu tiếp tục nắm lấy vạt áo của nàng, chạm lòng bàn tay nàng đang đặt chăn, Hạ Lan Từ rụt tay nhưng nắm chặt hơn, nàng lấy bình tĩnh, từ từ thả lỏng cơ thể, lòng bàn tay bắt đầu cảm giác nhột, thể cảm nhận đầu ngón tay của Lục Vô Ưu đang từng nét từng nét lên tay nàng: “Có lén.”
Hạ Lan Từ lập tức hiểu .
Nàng phối hợp theo , thở dài : “Ta sẽ nữa.”
Sau đó nàng nhẹ nhàng trở tay , một chữ trong lòng bàn tay của Lục Vô Ưu: “Ai?”
Lần Lục Vô Ưu đáp đơn giản, chỉ vẽ hai nét trong lòng bàn tay của nàng.
Hạ Lan Từ mở to mắt, nàng ngờ Nhị Hoàng tử thể phát rồ đến mức thật sự g.i.ế.c Lục Vô Ưu, nhất thời lòng nàng thắt , bàn tay cũng vô thức nắm chặt ngón tay của Lục Vô Ưu.
Lục Vô Ưu khẽ lắc đầu, ngón tay trong lòng bàn tay nàng từ từ thêm hai chữ “Thăm dò”.
Vậy nghĩa là Nhị Hoàng tử phái ám sát, cũng thật sự g.i.ế.c , mà để thăm dò , cho nên hiện giờ giả vờ thương, cũng là để diễn trò cho của Nhị Hoàng tử xem.
Sau khi hiểu rõ chuyện, Hạ Lan Từ yên tâm phần nào, nhưng lòng bàn tay sinh chút cảm giác lạ lùng.
Ngón tay giao đều ẩm ướt mồ hôi, vốn dĩ Hạ Lan Từ ít tiếp xúc cơ thể với nam nhân, duy nhất cũng là với Lục Vô Ưu, dù nàng cố gắng phân tán sự chú ý thế nào, lòng bàn tay vẫn cảm cảm giác như nóng rát, còn chút tê dại khiến nàng rút tay về.
Hơi thở bất giác khựng , đó là tiếng thở dồn dập.
Lục Vô Ưu ngừng động tác trong tay, từ từ buông tay nàng .
Mất cách giao tiếp, hai chỉ còn sự im lặng, cứ gì, tình cảnh ngượng ngập.
Hạ Lan Từ đảo mắt qua bát thuốc bên cạnh, chợt nhớ điều gì đó: “Sao vẫn uống thuốc? Hay là đút cho uống.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-75.html.]
Ánh mắt Lục Vô Ưu chợt tối : “…”
“Lục đại nhân, bệnh nặng thế , còn mau uống thuốc…” Hạ Lan Từ cầm bát thuốc lên, cố gắng thể hiện sự lo lắng căng thẳng của : “Nếu đại phu bỏ công kê thuốc , dù thể tiện, cũng nên uống hết …”
Lục Vô Ưu nhắm mắt , nghiêng đầu sang một bên.
Hạ Lan Từ suýt bật thành tiếng, nàng đặt bát thuốc xuống, kéo chăn đắp cho , ngón tay trong lúc vô tình chạm băng vải thấm m.á.u , Lục Vô Ưu nhăn mày phát tiếng rít thật khẽ.
Diễn cũng giống thật.
Hạ Lan Từ đang lúc cảm thán, chợt cảm giác vết m.á.u mà đầu ngón tay chạm âm ấm.
Nàng giật .
Nhiệt độ túi m.á.u giả của Lục Vô Ưu nàng nhớ là lạnh, Hạ Lan Từ đưa ngón tay lên chóp mũi ngửi thử, lập tức cảm thấy điều bất , nàng đưa tay lên kéo tấm chăn : “Lục đại nhân, cho xem vết thương của .”
Lục Vô Ưu chịu, chỉ dùng khẩu hình “Không ”.
Hạ Lan Từ thể trực tiếp cởi áo , dù ngủ cùng , nhưng giữa nàng và vẫn ở mức độ nửa quen nửa xa lạ một cách vi diệu. Hạ Lan Từ do dự một lúc, ban đầu nàng tưởng rằng bát thuốc chỉ là đạo cụ, bây giờ xem thuốc thật sự sắc cho , nàng nhẹ giọng : “Bất kể thế nào, cũng nên uống thuốc.”
“… Lục đại nhân, uống thuốc ?”
Một lúc , Lục Vô Ưu mới mở mắt , vẻ bất đắc dĩ gượng dậy. Hạ Lan Từ nâng tay đưa bát thuốc đến miệng .
Lục Vô Ưu bát thuốc nàng, nhíu mày thật chặt, cuối cùng cũng đưa tay giữ bát thuốc, vẻ mặt còn nhẫn nại hơn cả đêm hôm đó, nhăn mặt uống ừng ực hết bát thuốc.
Hạ Lan Từ định đặt bát thuốc xuống Lục Vô Ưu kéo tay .
Nàng cảm thấy bất ngờ liền đầu sang, thấy khuôn mặt trắng bệch nhưng thể che giấu vẻ tuấn tú xuất chúng của Lục Vô Ưu đang tiến gần nàng, đôi môi sát bên tai, thở nhẹ nhàng phả má, giọng khàn khàn kéo dài, hạ thấp giọng đến tận cùng: “… Đắng c.h.ế.t , nàng kẹo ?”
Hạ Lan Từ lập tức nghĩ đến những hình ảnh ho , đôi tai tinh xảo bất chợt đỏ bừng lên.
“Ta…”
Nàng nghiêng đầu đang định , ngờ vành tai chạm cánh môi của Lục Vô Ưu, như một luồng điện chạy qua, cả hai đều sững sờ.
lúc , ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
“Tễ An , đây là của , thương thật sự lo lắng…”
Hạ Lan Từ và Lục Vô Ưu vội vàng đầu , chỉ thấy Lâm Chương ở cửa cũng ngây ở đó.