PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 83

Cập nhật lúc: 2024-12-12 07:39:44
Lượt xem: 117

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hiện giờ thái bình thịnh thế, cho dù Phụ hoàng đây cũng nhiều điều minh bạch, nhưng cũng ảnh hưởng đến danh tiếng của ngài hiện nay — vị quân vương khai sáng và khoan dung.

“Nhi thần .”

Thuận Đế thấy vẻ mặt nhẫn nhịn của con trai, thoáng : “Đừng buồn bực như , Trẫm cũng là vì cho con. Trẫm còn ước gì trưởng của con tùy ý bậy, hoành hàng ngang ngược. Đứa trẻ như con từ nhỏ sầu não ủ rũ, tính tình nóng nảy, thực sự nên mài giũa nhiều hơn… Trở về Trẫm sẽ để Hàn Lâm Viện hoặc Giám Sự phủ sắp xếp đến giảng thêm kinh thư cho con, con cũng nên kiên nhẫn một chút…”

Nói xong ông như nhớ chuyện gì đó: “Còn Thiều An nữa, để nó chọn phò mã trong tiệc sinh thần, nhiều hoàng quốc thích chọn ai. Con trưởng cũng nên để ý đến nó, nó cũng còn nhỏ nữa, cả ngày hình dạng gì cả, cứ chạy đến phủ của nam tử hứa hôn, sợ nhạo .”

Phụ hoàng trách mắng như thực là để giữ danh tiếng của , vì Tiêu Nam Tuân luôn việc cẩn trọng, giữ đường lui.

Tiêu Nam Tuân rời khỏi cửa điện, trong lòng cảm thấy bực dọc khó chịu thể tả xiết.

Khi đến Dục Đức Cung, còn cửa thấy Tiêu Thiều An đang ghé bên đầu gối của Lệ Quý Phi lóc ầm ĩ: “Hắn tránh con! Hắn cố ý tránh con! Hắn chữa bệnh thì chữa bệnh, vì chịu gặp con chứ, mẫu phi hu hu hu… hức hức.”

Tiêu Nam Tuân cảm thấy càng thêm nóng nảy.

Ánh mắt lạnh lùng của lướt qua, Tiêu Thiều An lập tức im lặng.

Lệ Quý Phi vẫn vuốt ve mái tóc của con gái bảo bối, khuôn mặt kiều diễm bất lực : “Phụ hoàng con , thực sự còn cách nào để lấy con, chúng đổi một lang quân khác ?”

Tiêu Thiều An bĩu môi: “Con chỉ .”

Nàng nhảy xuống chạy đến chỗ Tiêu Nam Tuân, vẻ mặt nịnh nọt: “Ca, thể nghĩ thêm cách nào khác ?”

Tiêu Nam Tuân lạnh lùng Tiêu Thiều An, trong lòng mong trong lòng của sớm ngày xuống mồ thì hơn.

Đáng tiếc, Lục Vô Ưu những chết, mà ở chỗ của thần y phương sĩ nổi tiếng trong Kinh thành – Minh thần y chữa trị gần nửa tháng, đến ngày cưới, bệnh tình của chuyển biến .

Trước đây Tiêu Nam Tuân cho theo dõi, chỉ thấy suốt ngày giường động đậy, dáng vẻ như thể bệnh tình nguy kịch bất cứ lúc nào cũng thể buông tay lìa đời, giờ đột nhiên thể ngoài , thực sự là kỳ tích của y học.

Mọi trong Kinh thành chuyện đều cảm thán, tình yêu chân thành cảm động trời đất.

Vậy thì cần Hạ Lan tiểu thư gả xung hỷ, Trạng nguyên cũng gần như khỏe .

Chỗ của Minh thần y đó cũng đông khách như mây, danh tới tấp chạy đến cầu y, tiện thể dò hỏi tình trạng của Trạng nguyên rốt cuộc khỏi bệnh thực sự là hồi quang phản chiếu, Minh thần y vuốt chòm râu ngắn ngủn, vẻ mặt thần bí : “Trạng nguyên là Văn Khúc Tinh trời giáng xuống, tự trời phù hộ, chuyện thiên cơ bất khả lộ.”

Thế là đến ngày thành , ngoài cổng ngôi nhà mới mua của Lục Vô Ưu chật kín những đến xem náo nhiệt.

Đèn lồng đỏ treo đầy ngôi nhà, cổng viện treo dải lụa đỏ, chữ “Hỷ” đỏ dán khắp nơi, như thể trong một đêm, từ linh đường biến thành hỷ đường — vẫn còn nhớ chiếc đèn lồng trắng cổng phủ Lục lâu đó.

Tiếng pháo nổ lốp bốp vang dội.

Đội ngũ đón dâu chẳng mấy chốc gõ trống khua chiêng ngoài, dẫn đầu còn ngạo nghễ giơ vài tấm hoàng phi lên, tấm biển đầu tiên là “Đỗ đạt Trạng nguyên”, “Hội nguyên kỳ thi Hội năm Tân Sửu”, “Giải nguyên kỳ thi Hương thi Thanh Châu năm Canh Tý”, bên ba tấm biển kiêu ngạo , danh hiệu khác dường như đều nghiền nát thành cát bụi, chỉ thể ngước .

Không bao lâu , thể thấy Lục Trạng nguyên mặc hỷ phục tân lang đỏ thắm từ trong cổng phủ bước ngoài.

Sắc mặt vẫn thấp thoáng lộ vẻ xanh xao, cơ thể thẳng tắp, bước từng bước chậm, dường như còn vững, khiến khỏi lo lắng.

“Lục Trạng nguyên cẩn thận!” “Đi chậm thôi, đừng vội!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-83.html.]

Lục Vô Ưu , ngước đôi mắt hoa đào đầy tình cảm lên, mỉm nhã nhặn lịch sự đáp : “Cảm ơn .”

Khuôn mặt tái nhợt như khỏi bệnh , so với dáng vẻ đắc ý khi diễu hành đường phố lúc đỗ đạt Trạng nguyên ngày , giờ trông yếu ớt khiến xem bất giác sinh cảm giác thương xót trong lòng.

Cơ thể loạng choạng như sắp ngã, gian nan leo lên con ngựa trắng đầu trong đội ngũ đón dâu. công nhận rằng, khuôn mặt của Trạng nguyên vẫn xuất chúng như .

Bộ cát phục tân lang lộng lẫy, cùng với đó là hoa đỏ và nhiều phụ kiện treo ngực, phối hợp với dung nhan bệnh tật yếu ớt tăng thêm vài phần thanh nhã khó tả cho vẻ của .

Trên đường , các cô nương tiểu thư thấy đều đỏ mặt tim đập nhanh.

nghĩ đến việc sắp trở thành phu quân của khác, khỏi chút tiếc nuối.

Lại nghĩ đến dung mạo của Hạ Lan tiểu thư… thôi thì, chỉ coi như từng nghĩ đến điều gì.

Từ Lục phủ đến Hạ Lan phủ thực xa, nhưng để đạt hiệu quả diễu phố đón dâu, lộ trình sắp xếp vòng thêm hai vòng, vì thế những hoặc khi tin đều kéo xem náo nhiệt.

“Mau, mau đến đây xem ! Lục Trạng nguyên sắp cưới Hạ Lan tiểu thư về phủ !”

“Còn bày hàng buôn bán gì nữa! Bỏ lỡ náo nhiệt thì còn cơ hội nữa !”

! Ta còn xin phép phu tử để xem đây! Xem Trạng nguyên thành , cũng thơm lây chút văn khí…”

Chẳng mấy chốc, cảnh tượng náo nhiệt kém gì Lục Vô Ưu diễu hành ngoài phố.

“Hạ Lan tiểu thư đến lúc nào mới ?” “Sắp , sắp !”

“Đáng tiếc thể thấy mặt tân nương, nếu hai cạnh chắc đôi lắm!”

“Đừng nữa, còn chẳng dám tưởng tượng, nếu hai họ sinh con , còn chấn động thế nào nhỉ… thật là…”

Trong lúc chuyện, đội ngũ rước dâu gần trăm đến cổng Hạ Lan phủ.

Hạ Lan Giản canh ở cửa, háo hức đợi thử thách tân lang, dựa theo lệ thường khó tân lang một chút, để tân lang dễ dàng đón tân nương. Tối qua suy nghĩ hết nửa đêm xem thế nào để gây khó khăn cho em rể , chẳng hạn như yêu cầu tân lang dùng tay trái ôm tai ba vòng, hoặc nhảy ếch qua chậu than cửa…

Hắn đang lúc nghĩ ngợi thì thấy em rể của từ từ bước xuống ngựa.

thật cũng tuấn tú, tệ chậc chậc…

Hạ Lan Giản đang nghĩ thì thấy tân lang bước chậm rãi về phía , gọi một tiếng “Anh vợ”.

Giọng cũng khá , qua là loại khiến các tiểu cô nương khó lòng giữ bình tĩnh, nếu khó thêm một chút… Hạ Lan Giản còn nghĩ xong thì thấy em rể lấy từ trong tay áo một tấm giấy đặt tay .

Hạ Lan Giản cúi đầu xuống Một tờ ngân phiếu một trăm lượng. “…”

Em rể tiếp tục dùng giọng điệu trong trẻo : “Nếu đủ còn nữa.”

Hạ Lan Giản cất giọng run run: “Không, cần.” Thấy mặt thực sự , mới hồn giữ vai tân lang : “Khoan …”

Em rể của dừng bước, ánh mắt ôn hòa kiên nhẫn chờ đợi lời tiếp theo. Hạ Lan Giản nghiêm túc hỏi: “Sau thật sự sẽ đối với Tiểu Từ chứ?” Người mỉm đáp : “Đó là đương nhiên.”

Thực câu giá trị, chẳng tân lang nào sẽ cả, nhưng Hạ Lan Giản vẫn cảm thấy lời mới yên tâm… ừm, dù tặng Tiểu Từ một bộ giá y mới hết sức đẽ.

Loading...