PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 87
Cập nhật lúc: 2024-12-12 07:48:03
Lượt xem: 116
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gậy hỷ còn kịp chạm khăn trùm đầu, tân nương nhẹ nhàng dùng ngón tay ngăn .
Động tác của Tiêu Nam Tuân lập tức dừng , chỉ thấy tân nương lấy tay giữ chặt khăn, tay còn thì chỉ về phía bàn nơi đặt rượu hợp cẩn. Tiêu Nam Tuân đương nhiên lập tức hiểu ý của tân nương, nên cũng ngừng việc vén khăn .
Nụ lạnh lẽo khóe miệng càng sâu thêm, chỉ trong chớp mắt, đặt cây gậy hỷ xuống, xoay về phía bàn lấy rượu.
Ban đầu, Tiêu Nam Tuân chỉ định dùng sức ép buộc nàng, suy cho cùng thì Hạ Lan Từ chắc chắn mất trinh tiết, nghĩ sẵn những lời lẽ để ép buộc nàng khuất phục. Đêm tân hôn nàng chắc chắn gây thêm rắc rối, chỉ thể nhẫn nhịn chịu đựng để mặc hành động. Sau , sẽ dùng chuyện để uy h.i.ế.p nàng, từ từ tính toán nhiều hơn. Hơn nữa, tên Trạng nguyên đó cũng chẳng sống lâu, nếu Lục Vô Ưu xuống mồ sớm, liệu tiểu quả phụ còn thể thoát khỏi lòng bàn tay ?
bây giờ, đột nhiên cảm thấy thú vị.
Tiêu Nam Tuân từng thành , cũng thê tử danh nghĩa, đêm nay nếu hai vợ chồng một đêm cũng tệ. Suy nghĩ một hồi, tiện tay dập tắt ngọn nến, cầm lấy chén rượu hợp cẩn đưa cho tân nương.
Trái tim Tiêu Thiều An lúc cũng đập thình thịch liên hồi, nàng vốn nghĩ cho dù phát hiện , nhưng nếu cùng Lục ca ca uống chén rượu hợp cẩn thì cũng coi như đỡ tiếc nuối. Nếu thể thêm đôi lời dịu dàng, đêm nay hẳn đáng giá, dù lâu Lục ca ca còn ôn hòa lời tử tế với nàng .
Ai ngờ, Lục ca ca còn chu đáo thổi tắt đèn sớm như ! Quả thật là ông trời cũng giúp nàng !
Tiêu Thiều An nhận lấy chén rượu hợp cẩn, cánh tay quấn lấy tay đối phương, trong lòng tràn đầy ngọt ngào như đường mật, nàng cúi đầu nhấp từng ngụm nhỏ, uống hết rượu trong chén mà thấy chút đắng chát nào.
Tiêu Nam Tuân lúc đây cũng thoải mái, tâm tình bay bổng như mây, chủ yếu là vì mỗi Hạ Lan Từ gặp đều run rẩy như chim sợ cành cong, dịu dàng ngoan ngoãn như bây giờ.
Trong lúc nhất thời, bầu khí dường như cũng trở nên vui vẻ hơn.
Uống xong rượu hợp cẩn, Tiêu Thiều An khẽ hắng giọng, cố bắt chước theo giọng của Hạ Lan Từ gọi tên tự của Lục Vô Ưu.
Cũng nữ nhân thế nào mà giọng nhẹ nhàng mềm mại, dù giả giọng cố tình nũng nịu, vẫn toát vẻ quyến rũ thu hút khác. Tiêu Thiều An còn kịp thốt chữ “Tễ”, đối phương thèm vén khăn trùm đầu mà trực tiếp đè nàng xuống giường.
Tiêu Thiều An còn ngạc nhiên một thoáng.
Ngay đó, nàng lập tức nhận rằng lẽ đêm hôm đó hai họ chuyện nên , nên giờ đây Lục ca ca mới kiêng dè như . Dù điều giúp nàng dễ dàng hơn, nhưng nàng vẫn thể kiềm chế nỗi chua xót trong lòng.
Nỗi chua xót dâng lên đến tim, Tiêu Thiều An chợt cảm thấy bàn tay đối phương chạm lên n.g.ự.c đột nhiên dừng .
Tiêu Nam Tuân cũng cảm thấy điều gì đó bình thường, với những gì thấy đó, dù co rút thế nào thì đồi núi cũng thể cằn cỗi đến . Khi kỹ nữa, phát hiện hình phụ nữ khác biệt so với Hạ Lan Từ, quả thật hồ đồ, rõ ràng thế mà nhận .
Không nghi ngờ gì nữa, lừa thêm một vố.
Tiêu Nam Tuân lập tức giận dữ thể kiềm chế, túm lấy phụ nữ ném mạnh xuống đất, lạnh lùng hỏi: “Hạ Lan Từ ?”
Tiêu Thiều An còn đang chìm đắm trong niềm vui sướng và nỗi chua xót của một thiếu nữ bỗng nhiên ném mạnh từ giường xuống, phần m.ô.n.g đập xuống đất, cơn đau dữ dội từ xương cụt nàng kêu lên thảm thiết. lúc , mặt nàng bỗng vang lên giọng quen thuộc của ca ca Tiêu Nam Tuân.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc khiến nàng giật , màng đến cơn đau, giọng điệu run rẩy như đang sợ hãi tột độ: “…Ca? Ca? Không… là đó chứ?”
Tiêu Nam Tuân thấy giọng cũng như sét đánh ngang tai, nhưng thể, tuyệt đối thể nào… Hắn lập tức thắp ngọn nến, cúi chậm rãi vén tấm khăn trùm đầu xốc lên nửa chừng.
Dưới ánh sáng mờ ảo dần dần lộ khuôn mặt ngỡ ngàng đến ngây ngốc của Tiêu Thiều An.
“Aaaaaaaaaa…”
Nhớ những gì xảy giữa và Tiêu Nam Tuân, Tiêu Thiều An hoảng hốt đưa hai tay ôm lấy mặt, gào thét trong tuyệt vọng.
***
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-87.html.]
Tiệc cưới qua nửa chừng, ghé tai Lục Vô Ưu mấy câu.
Hắn nhanh chóng lộ dáng vẻ say mềm, liên tục xin rằng say quá, về nghỉ ngơi .
Những đồng liêu quan hệ thiết với lập tức nở nụ ám đầy hiểu ý, liên tục cất lời trêu chọc: “Muốn về gặp tân nương ?”
“Hiểu mà, hiểu mà, Tễ An tiếp đón khách khứa cả buổi tối , về , đừng để Hạ Lan tiểu thư chờ đợi sốt ruột.”
“ , đêm động phòng hoa chúc, đừng bỏ lỡ giờ lành.”
“Tễ An thật sự thành danh thành gia, vốn xuất Trạng nguyên còn cưới một phu nhân như thế, thật thấy ghen tị.”
Lúc , trong phòng tầng ba của tửu lâu.
Hạ Lan Từ vén khăn để hít thở khí, nàng uống hai ngụm , nhưng vì đó thoa son, nàng sợ dính miệng chén nên uống quá nhiều.
Có lẽ sợ nàng buồn chán, Lục Vô Ưu còn đặt hai quyển tập thơ bàn, ngoài cửa một thị vệ mặc đồ đen tên là Tử Trúc canh gác. Trước khi , Lục Vô Ưu dặn dò nàng, nếu yêu cầu gì thì cứ việc với Tử Trúc.
Khác với Thanh Diệp lanh lợi nịnh hót, thị vệ tên Tử Trúc vẻ ngoài khá lạnh lùng vô tình.
“Thuộc hạ phụng mệnh Thiếu trang chủ đến đây để bảo vệ Thiếu phu nhân, thề c.h.ế.t cũng nhất định thành nhiệm vụ.”
Hạ Lan Từ suýt nữa nghĩ rằng Lục Vô Ưu âm thầm thuê một sát thủ đến bảo vệ nàng. Còn về xưng hô “Thiếu trang chủ” , Lục Vô Ưu chỉ bâng quơ: “Một danh xưng khác, cần để tâm.”
Vì thế, cuối cùng Hạ Lan Từ quyết định ngoan ngoãn ở yên trong phòng.
Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài và giọng của Tử Trúc vang lên: “Tham kiến Thiếu trang chủ.”
Hạ Lan Từ vội vàng đậy khăn trùm đầu, trở chỗ cũ.
Tiếng bước chân của Lục Vô Ưu nhẹ nhàng, gần như là bay lướt lên tầng ba. Hắn dừng cửa gõ nhẹ vài cái.
Hạ Lan Từ căng thẳng : “Vào .”
Tiếng bước chân nhẹ, giọng điệu của Lục Vô Ưu cũng thoải mái, mang theo một chút hài hước tinh quái, ý dạo chơi trong câu chữ như đang mời nàng cùng chuyện gì : “Trong phủ sắp một trò vui, nàng xem ?”
Hạ Lan Từ hỏi: “Trò vui gì ?”
Lục Vô Ưu : “Tới nơi nàng sẽ .” “Bây giờ trở về luôn ?”
“, nhưng xe ngựa nữa…” Giọng bỗng trở nên ranh mãnh hơn, nụ vô cùng gian xảo: “Ta sẽ đưa nàng dùng khinh công bay về.”
Hạ Lan Từ nhớ , khuôn mặt nàng bỗng trở nên trắng bệch ửng đỏ lên, may mà khăn trùm che nên ai thấy.
Thấy nàng trả lời, Lục Vô Ưu hạ thấp giọng hỏi thêm nữa: “… Nàng ?”
Hạ Lan Từ do dự một chút, nhưng lòng hiếu kỳ lấn át nỗi sợ hãi, nàng khẽ : “Vậy thể… bay vững hơn chút ?”
“Thì nàng sợ điều …”
Lục Vô Ưu đến mức n.g.ự.c rung lên, đó bước tới ôm lấy eo nàng: “Vậy Hạ Lan tiểu thư, chúng bay cao một chút nhé.”
Hắn bay cao, tức là từ việc giẫm lên mái nhà để bật nhảy chuyển thành nhảy ngọn cây. Quả thật là êm hơn, nhưng cảnh tượng mà Hạ Lan Từ thấy qua lớp khăn voan trùm đầu càng đáng sợ hơn. Nàng chỉ cảm thấy đang ở độ cao gần như chạm tới mây trời, bên tai còn loáng thoáng thấy tiếng chim vỗ cánh bay. Mặt đất xa đến mức gần như thấy gì, bóng phía dường như cũng chỉ là những chấm nhỏ.