PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 88
Cập nhật lúc: 2024-12-12 07:49:52
Lượt xem: 123
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua, Hạ Lan Từ vội nhắm chặt mắt rúc trong lòng , dám động đậy.
Khi cơ thể dần dần hạ xuống, Lục Vô Ưu dùng mũi chân chân điểm nhẹ đáp xuống bên mép mái nhà, nhẹ nhàng đặt Hạ Lan Từ xuống mái hiên: “Được , đây .”
Hạ Lan Từ cúi đầu xuống, phát hiện bên đúng là phủ của Lục Vô Ưu, nơi bóng cây che phủ. Nàng mái ngói để xác định vị trí, chợt nhớ rằng phía Lục phủ gần đường lớn một tòa tháp cao.
Thật nơi thích hợp để quan sát từ cao — nhưng bình thường chắc chắn nghĩ đến việc leo lên đây để ngắm cảnh.
Lục Vô Ưu xuống bên cạnh nàng, từ khăn trùm đầu, Hạ Lan Từ thể thấy duỗi thẳng một chân, chân co , cánh tay nhẹ nhàng đặt lên đầu gối. Vạt áo đỏ thẫm của bộ cát phục tân lang mặc tùy tiện rũ xuống nóc nhà của tòa tháp cao.
Sau đó, đưa ngón tay dài lên miệng động tác “suỵt” : “Nàng .”
Hạ Lan Từ cúi đầu lắng , đợi một lúc, chỉ thấy vị trí đáng lẽ là phòng tân hôn của họ vang lên một vài âm thanh cãi vã mơ hồ, ngay đó là tiếng hét thảm thiết của một nữ tử, tiếng hét càng lúc càng cao vút, gần như đến mức tuyệt vọng.
“… Ca… Sao là ? Sao ở đây! Không là Lục ca ca ! Trời ơi, gì thế …”
Giọng của nữ tử càng lúc càng chói tai, đó dường như ai đó bịt miệng.
Tiếng bên trong dần nhỏ , qua một lúc , Hạ Lan Từ thấy một tiếng quát lớn của nam nhân, giọng gầm lên đầy tức giận nhưng cố hết sức kìm nén, âm thanh Hạ Lan Từ từ xa thôi mà cũng thấy rợn .
Chẳng mấy chốc, từ trong phòng tân hôn hai bước , một nam một nữ, họ gần như hoảng loạn bỏ chạy về phía cửa để ngoài.
Lục Vô Ưu nhẹ nhàng chỉ tay về phía một cành cây ngoài sân nhà họ : “Bóng đen bên đó là Cẩm Y Vệ tiếng lao đến.” Sau đó chỉ về phía khác: “Còn là của Đông Xưởng. Không còn gián điệp của nhà nào nữa , ngày thành của chúng thật sự náo nhiệt.”
Hạ Lan Từ từ trong ngạc nhiên trở bình tĩnh, hỏi khẽ: “…Vừa là Nhị Hoàng tử và Công chúa?”
“Ban đầu chỉ là phòng , ngờ gặp thật…” Lục Vô Ưu một tay chống cằm, tay đưa lên nhẹ nhàng bẻ một cành cây vướng víu đang bay nghiêng trong gió quật đến, : “Ta bảo trong phủ nghỉ ngơi, chỉ để một hai canh gác. Ai ngờ Tiêu Nam Tuân thừa lúc đang ở tiệc cưới trong tửu lâu, lén lút chuồn trong phòng tân hôn chuyện . Tất nhiên cũng ngờ rằng Tiêu Thiều An lệnh cho tỳ nữ đánh ngất nha thế cho nàng, tự đóng giả tân nương.” Hắn một cách chân thành: “Lúc tin, cũng ngạc nhiên.”
Nghe giải thích như , Hạ Lan Từ mới hiểu , cảm thấy một nỗi sợ hãi lạnh toát chạy dọc sống lưng. Nếu nàng thật sự ở trong phòng tân hôn…
Lục Vô Ưu tiếp: “Yên tâm, nếu nàng ở phòng tân hôn cũng sẽ xảy chuyện như , đương nhiên sẽ phái canh giữ bên ngoài. Chỉ là đến lúc đó việc xử lý sẽ chút rắc rối. Hiện tại thế thì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần coi như gì xảy là xong.”
Hạ Lan Từ hỏi: “Sẽ liên lụy đến chúng chứ?”
Lục Vô Ưu chống hai tay gáy ngửa mái nhà, giọng điệu lười biếng: “Tất nhiên là , chúng ở trong phủ, là tự họ ý đồ nhưng may gặp sai lầm mà… À, đúng .” Dường như nhớ điều gì, liền dậy: “Ta giúp nàng vén khăn trùm đầu lên nhé.”
“Chẳng giữ chút cảm giác lễ nghi ?” Hạ Lan Từ hỏi, nhưng trong lòng nàng cũng quá bận tâm.
Lục Vô Ưu đáp: “Ban đầu nghĩ rằng cưới xin chỉ một trong đời, tất nhiên lễ nghi chu , thứ thật hảo mới để hối tiếc. giờ thấy, gió mát lướt qua mặt, trăng sáng treo lên cao, dường như cũng tuyệt.”
Đêm nay là đêm trăng tròn, ánh trăng thật sự quyến rũ, tựa như một chiếc đĩa bạc lơ lửng bầu trời đen thẫm, soi xuống hàng vạn ánh đèn trong Kinh thành, tia sáng dịu dàng tỏa thật êm ái.
Trên tòa tháp cao vốn là nơi lý tưởng để ngắm trăng, khiến cảm thấy tâm hồn thư thái, nhẹ nhàng say đắm trong khung cảnh.
Nói , Lục Vô Ưu khẽ cúi tiến gần Hạ Lan Từ. Hạ Lan Từ cũng nghiêng , đầu .
Ngón tay của Lục Vô Ưu lướt dọc theo mép khăn voan, nhẹ nhàng nâng lên.
Khi đội khăn trùm đầu cả ngày mà gặp ai, Hạ Lan Từ cũng cảm thấy gì lạ, nhưng lúc nàng đột nhiên chút căng thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-nhu-y/chuong-88.html.]
Chiếc khăn đỏ vén lên, từ từ để lộ chiếc cằm thon gọn cùng đôi môi tô son càng thêm rực rỡ. Dáng môi của nàng mỹ, cánh môi đầy đặn đến mê , thêm một chút thì dày, bớt một chút thì mỏng, thích hợp để hôn môi.
Động tác của Lục Vô Ưu thoáng dừng , cuối cùng dứt khoát vén hẳn khăn voan lên.
Hạ Lan Từ kịp chuẩn , đôi mi dài của nàng khẽ chớp, để lộ đôi mắt đến mức thứ xung quanh trở nên lu mờ. Diêu Thiên Tuyết tự tay trang điểm cho nàng, nhưng thật cũng dùng nhiều phấn son, vì dung nhan của nàng vốn dĩ xinh , chỉ cần nhấn nhá một chút đủ khiến khác thể rời mắt. Từ đôi lông mày, khóe mắt, đến sống mũi và đôi môi, một điểm nào khuôn mặt thần tiên khiến say mê.
sắc như cho phép để ai ngắm ?
Lục Vô Ưu thoáng sững sờ.
Nếu chỉ là khuôn mặt , thấy nhiều , nhưng hôm nay nàng còn mặc giá y đỏ rực do chính tay tặng, bộ váy áo xa hoa càng tôn thêm vẻ lộng lẫy vốn của nàng. Trong lúc ngẩn ngơ, Lục Vô Ưu thấp thoáng như trở về buổi đêm hôm .
Dưới ánh sáng mờ ảo, thiếu nữ mềm mại xương, mặt đỏ như say rượu, đôi mắt ngấn lệ rưng rưng, bất lực chút khát khao về phía .
“Chàng thế?”
Hạ Lan Từ thấy ngẩn ngơ, nàng cúi đầu trang phục của , áo cưới gì xộc xệch, nàng còn khẽ sờ tay lên đầu, phượng quan và trâm vàng cũng gì lệch lạc, nàng bèn dùng ánh mắt nghi hoặc Lục Vô Ưu.
Bên , Lục Vô Ưu vẫn đang xuống, ma xui quỷ khiến thế nào tiến đến gần nàng.
Hạ Lan Từ dùng một tay chống lên mái nhà, đợi đến khi nhận ánh mắt của Lục Vô Ưu đang dừng môi , nàng bỗng hoảng loạn, : “… Chàng định gì thế?”
nhận giọng trở nên mềm mại yểu điệu từ lúc nào.
Một phút khi tới gần, Lục Vô Ưu đột ngột tỉnh táo , vội vàng rút lui về, vạt áo tân lang của cuộn tròn đất. Hắn dùng tay vỗ trán, ý thức kích động đến hồ đồ.
Hình ảnh còn sót của đêm đó quá mạnh mẽ đến mức thể nào tách , vì mới dễ dàng mê hoặc như thế.
Hạ Lan Từ thấy gò má ửng đỏ, lúc dường như mới nhớ đến mùi rượu thoang thoảng tỏa từ , nàng suy đoán của : “Có uống nhiều rượu ?”
Lúc Lục Vô Ưu mới nhớ rượu chuốc trong tiệc cưới: “… Cũng nhiều lắm, chỉ trăm ly thôi.”
Hạ Lan Từ ngỡ ngàng: “…??? Thế mà nhiều?”
Lục Vô Ưu : “Ta ngàn ly say mà.” Hắn dừng một chút thêm: “Chỉ đỏ mặt một chút thôi.”
Hạ Lan Từ cho rằng đang khoác lác: “Đừng cậy mạnh, chúng xuống , sẽ nấu canh giải rượu cho .”
Có những lúc trưởng nàng uống say cùng bạn bè ở bên ngoài, nàng cũng nhờ canh giải rượu mang đến.
Lục Vô Ưu nàng, đôi mắt lúc thật sự trong trẻo, vẻ mặt cũng tỉnh táo, giống như say.
“Ta thật sự say.” Hắn tiện tay lấy bình rượu mà lén mang lên để chuẩn thưởng thức khi xem kịch, kèm còn hai chiếc chén sứ.
“Thậm chí uống cùng nàng một chén rượu hợp cẩn cũng thành vấn đề.”
Hạ Lan Từ với vẻ hoài nghi, hỏi: “Vậy tiến gần là gì?”
“…”
Bàn tay Lục Vô Ưu đang cầm chén rượu chợt khựng : “… Muốn lau son cho nàng mà thôi.”