17.
“Đại sư, xin ngài hãy cứu con gái ! Dù   lấy thọ nguyên của  để bù đắp cũng . Nếu con bé chết,  còn sống  ý nghĩa gì nữa?”
Ta vội đỡ bà  dậy.
“Đừng hoảng, thế  ,  sẽ  đổi một chút mệnh cách của tiểu thư. Đến năm mười sáu tuổi, khi kiếp nạn ập đến, cô bé sẽ hóa dữ thành lành, gặp hung hóa cát.”
“Có thể sống ?”
“Có thể!”
Ta lấy chu sa trong  , nhúng  m.á.u tươi của   chấm một nốt ruồi  hổ khẩu của cô bé.
Nốt ruồi đó giống hệt nốt ruồi  hổ khẩu của .
“Phu nhân, tiểu thư  nốt ruồi , mệnh cách  đổi, nhất định sẽ  quý nhân từ  trời giáng xuống giúp đỡ, gặp hung hóa cát.”
Người phụ nữ ôm chặt con gái, rối rít cảm tạ. Trước khi rời , bà  ôm chặt lấy đứa bé:
“Thanh Diễn, chúng  về phủ  . Nếu  duyên,   sẽ gặp  đại sư để cùng biện kinh.”
Cầm  tiền quyên góp,  vui vẻ trở về chùa.
Đêm đó,  mơ thấy sư phụ . Bà  mắng  một trận:
“Tĩnh An,  chẳng   với ngươi   xuống núi ?”
Ta lý lẽ phân trần:
“Nếu  xuống núi, chùa   ? Bao nhiêu  trong chùa, chẳng lẽ  lấy trời  chăn, lấy đất  giường ?
“Sư phụ ,  tử cũng  hơn tám mươi tuổi ,  để  yên vài ngày . Đợi ít lâu nữa,  tử sẽ  quan tài bầu bạn với , nhớ chừa chỗ cho  với.”
Sư phụ  tức giận bỏ . Ngôi chùa đổ nát  xây dựng .
  mãi  đợi   phụ nữ  lên núi lễ Phật.
Hậu viện  nhiều chuyện bất tiện,  thể  ngoài một   là  khó, chắc hẳn bà   việc đời níu chân.
Đời  của  sống thật dài.
Chẳng lẽ để bù đắp cho kiếp  yểu mệnh?
Ta cứ thế sống đến trăm tuổi.
Sáng sớm ngày trăm tuổi, tiểu  tử vui vẻ gọi  dậy:
“Sư phụ, hôm nay là trăm tuổi thọ của , chúng   tổ chức thật linh đình. Nghe ,  sống trăm tuổi  thể  thấu thiên cơ, thấy  nhiều kiếp hơn ngoài tiền kiếp và hiện đời.
“Sư phụ, — sư phụ?”
Thấy   trả lời, nàng dè dặt liếc   vài cái.
Ta   kinh gần trăm năm.
Ta  xem  mệnh, giỏi bấm quẻ.
   bao giờ đoán thấu  mệnh cách của chính .
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu rọi.
Chiếu lên mặt , phủ một lớp ánh sáng vàng rực rỡ.
Trong bộ não già nua của , bỗng hiện lên  nhiều ký ức vụn vặt của những kiếp .
Chúng kỳ dị quái lạ.
Như đèn kéo quân lướt qua  mắt .
“Hay là, ngươi gả cho — một nữ nhân xuyên  .”
“Nhớ  cha ngươi đòi nhiều của hồi môn ,  thể đòi bao nhiêu thì đòi bấy nhiêu.”
“Dù  là nữ nhi,   bái đường cùng . Chàng  ,  sẽ theo đó!”
“Chàng biến thành thế nào  cũng thích,  là Lâm Phong Chí,   quan tâm  là nam  nữ,   ,  chỉ thích một    đến vĩnh viễn.”
“Con  chỉ nhớ  tiền kiếp và hiện đời, nhiều hơn nữa thì chẳng thể nhớ nổi.”
Trong vệt nắng chói lòa,  dường như thấy  một bóng hình nhẹ nhàng lao  lòng , gọi :
“Phong Chí.”
Nàng gọi  là Phong Chí.
Ta là Lâm Phong Chí.
Tiểu  tử hoảng hốt kêu lên:
“Sư phụ,    nhớ  chuyện gì ? Đừng nhớ nữa! Tổ sư gia từng , nếu cưỡng ép nhớ  ký ức nhiều đời, sẽ  thiên phạt đấy.”
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Thiên phạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-ta-la-mot-nu-tu-xuyen-khong/chuong-17-het.html.]
Kiếp ,  sẽ quên hết  thứ.
Ký ức của bao nhiêu đời dồn dập ùa về, rối tung thành một mớ hỗn độn.
Làm đầu  đau nhức dữ dội.
   thể bận tâm nhiều đến thế.
Ta xuống giường, chống gậy khó nhọc lê bước  ngoài.
Ta thật sự già quá .
Già đến mức  vài bước  thở dốc  chịu nổi.
Thấy  nhất quyết  , tiểu  tử chỉ đành dùng kiệu đưa  xuống núi.
Hôm nay kinh thành tổ chức hai đại hỷ sự.
Thái tử thành  với trưởng nữ nhà họ Giang, Lâm gia cưới thứ nữ của Giang gia.
Ta  thấy Lâm Phong Chí.
Hắn cưỡi  lưng ngựa cao, khóe môi mỉm , nhận lấy lời chúc mừng từ  .
Bên trong kiệu phía  ,  ngay ngắn là Giang Thanh Diễn.
Ta phát điên mà gào lên với cỗ kiệu của nàng:
“Thanh Diễn, ngươi  nhớ, ngươi chính là Lâm Phong Chí. Con  chỉ nhớ  tiền kiếp và hiện đời, nhiều hơn nữa, vĩnh viễn  thể nhớ.”
“Đừng tìm , ngàn vạn  đừng tìm !”
Đừng  chấp niệm ràng buộc, đừng tìm  nữa.
Cỗ kiệu khuất dần, tiếng trống nhạc tưng bừng vang vọng.
Cổ họng  dâng lên vị tanh, phun  một ngụm m.á.u tươi.
Đây là phản phệ của thiên phạt khi  cố  đổi vận mệnh.
Ta ngã  cơn mê man. Các tiểu  tử luống cuống khiêng  về chùa.
Ta , sinh mệnh của   đến hồi kết. Ta  ,   .
Ta  đoán .
Kiếp  của  là ai.
Mà kiếp  của , vì    chuyện vãng sinh, nên sẽ   ký ức tiền kiếp.
Đây là điểm cuối, cũng là khởi đầu.
Ta sẽ mãi mãi  nhớ   mà   tìm.
Ta cũng vĩnh viễn  thể đuổi kịp  mà   tìm.
Ta chìm đắm trong luân hồi ,  thể nào thoát .
Ta là Lâm Phong Chí.
Mà    tìm, cũng chính là Lâm Phong Chí
 
……….
Ta phát  tiếng  bình thường của trẻ sơ sinh.
Trong trẻo, tinh khiết.
Một giọng  dịu dàng vang lên bên tai :
“Cha con đặt tên con là Thanh Diễn, thật là một cái tên . Có con , những ngày tháng trong Giang phủ , mẫu  cũng  hy vọng mà trông đợi.”
Ta bi bô tập , từng ngày một lớn lên.
Dần dần trở thành một thiếu nữ ngày càng xinh .
Ta cứ thế bình an sống đến mười sáu tuổi.
Năm  tròn mười sáu,  hai chuyện lớn xảy  trong đời .
Chuyện thứ nhất, Thái tử từ hôn, chuẩn  cưới đại tỷ của .
Phụ mẫu  đặt rượu độc và dải lụa trắng  mặt , bắt   chọn một thứ.
Chuyện thứ hai,  một  bỗng nhiên xuất hiện trong cuộc đời .
Nhẹ nhàng nhưng kiên định hỏi :
“Hay là, ngươi gả cho — một nữ nhân xuyên  ?”
 
HẾT.