Chương mở hộp 01 
 
Dạo  Giang Nghiễn  vẻ  bận, suốt ngày  ngoài. 
 
Ta hỏi phụ  Giang: 
 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Gần đây triều đình  nhiều việc rắc rối lắm ?” 
 
Phụ  Giang nhấp một ngụm , giọng pha chút trêu chọc: 
 
“Sao ? Dạo   thấy bóng dáng Giang Nghiễn nên thấy nhớ ?” 
 
Ta gật đầu: 
 
“Không   bận rộn chuyện gì nữa.”
 
Mẫu  Giang  bên cạnh, rót thêm  cho , tiếp lời: 
 
“Nó luôn  những suy nghĩ riêng của ,  thấy bóng dáng  là chuyện bình thường, chứ mà chịu ngoan ngoãn  yên trong nhà mới là lạ đấy.” 
 
Nói đến đây, như chợt nhớ  điều gì, mẫu  Giang vỗ nhẹ lên mu bàn tay : 
 
“ cũng từng   nó thật sự chịu  yên một chỗ đấy.” 
 
“Ta nhớ  một ngày  khi tan học về, nó chẳng thèm ăn tối, lao thẳng  thư phòng. Đến sáng hôm , mắt thâm quầng, cũng chẳng buồn ăn sáng  vội vã đến trường.” 
 
“Phụ  con thấy  điều gì đó  , bèn đến trường hỏi thăm, mới  hôm  nó lơ đãng trong giờ học,  phu tử phạt chép bài mười , nên tối đó về nhà thức trắng đêm để  thành.” 
 
Ta: 
... 
 
Thảo nào hôm đó Giang Nghiễn   cợt trêu chọc . Thì  trùng hợp đến thế,  cũng lơ đãng trong lớp, cũng  phạt chép bài... 
 
Ta nhấc chén  lên, định che giấu vẻ chột , nhưng mẫu  Giang  nhanh tay đè cổ tay  xuống: 
 
“Này, Tiểu Tiểu, đừng vội,  còn nóng đấy.” 
 
Bà khẽ nhướng mày , hỏi : 
 
“Con  nhớ  chuyện gì ? Khi nãy  lơ đãng nghĩ gì thế?” 
 
Phụ  Giang cũng  sang , ánh mắt đầy dò xét. 
 
Ta: 
... 
 
Lúc   chỉ  chạy trốn, chẳng còn tâm trí nào để lo cho Giang Nghiễn nữa. 
 
“Phụ , mẫu , con chợt nhớ  còn chút việc cần , để hôm khác con  đến trò chuyện với hai  nhé.” 
 
Phụ  Giang gọi giật  , giọng điệu  chút khó hiểu: 
 
“Rảnh thì tiện tay dọn dẹp thư phòng giúp tên nhóc đó .” 
 
Mẫu  Giang cũng tiếp lời: 
 
“ đấy, nên dọn dẹp một chút. Đồ đạc  nhiều , một  con là đủ để dọn .” 
 
Ta chẳng hiểu  , nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp lời: 
 
“Vâng ạ.”
 
Chương mở hộp 02 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-ta-mat-tri-nho/13.html.]
 
Trở về viện của ,  do dự   cửa thư phòng của Giang Nghiễn  lâu. 
 
Những lời của phụ  và mẫu  Giang chẳng khác nào ám chỉ rõ ràng rằng  nên  đây xem thử. 
 
Dù Giang Nghiễn  bao giờ cấm cản    thư phòng, nhưng  luôn coi nơi  là chốn yên tĩnh của , để    gian riêng. 
 
Thế nhưng giờ đây... 
 
Nghĩ đến việc gần đây Giang Nghiễn thường xuyên vắng mặt,  đẩy cửa bước , lập tức đập  mắt là hai chữ to “Giang Nghiễn” treo ngay chính diện. 
 
Nếu  kỹ, nét chấm đầu tiên trong chữ “Giang” còn vô cùng nguệch ngoạc, to lớn như  chọc thủng cả tờ giấy. 
 
Không ngoài dự đoán, đây chắc chắn là bài  mà     phạt chép, để dỗ dành  nên  tiện tay  cho . 
 
Ta   đóng cửa , lầm bầm: 
 
“Sao  bọc khung treo lên tường luôn  chứ...” 
 
Bỏ qua bức thư pháp ,  cẩn thận quan sát khắp căn phòng dựa theo cách bài trí bên trong. 
 
Quả nhiên, căn phòng  ngăn nắp, chẳng cần  dọn dẹp gì cả. 
 
Tuy Giang Nghiễn thường hành xử  vẻ cẩu thả, nhưng thực chất    tỉ mỉ. Đồ đạc trong phòng  nhiều, đều  sắp xếp gọn gàng, quy củ. 
 
Chỉ  một chiếc rương lớn  phủ nửa tấm vải, đặt ở góc phòng, trông vô cùng nổi bật. 
 
Theo bản năng,  cảm thấy chiếc rương  chính là thứ mà phụ  và mẫu  Giang   xem. 
 
Khi đến gần mới phát hiện lớp sơn bạc bên ngoài rương  bong tróc đôi chút, trông  vẻ  cũ kỹ theo thời gian. 
 
Ta vén tấm vải phủ lên,  lượt mở từng chiếc hộp nhỏ và túi vải bên trong. 
 
Cứ tưởng sẽ là những món đồ riêng tư mà Giang Nghiễn cất giấu.
 
   ngờ rằng, từng món đồ bên trong rương đều liên quan đến . 
 
Có con diều mà  và Giang Nghiễn cùng  cách đây năm năm. 
 
Lúc đó con diều  mắc  cây,  lấy xuống ,  buồn bã suốt một thời gian. Sau     cho  một con mới thì mới dỗ dành  ... 
 
Có chiếc trâm mà  bốc đồng khắc cho Giang Nghiễn cách đây ba năm, nhưng   thành. 
 
Khi tạc chiếc trâm ,  vô ý cắt trúng lòng bàn tay, Giang Nghiễn  chuyện liền giật lấy nó, còn  trâm  quá mức nên giữ  để... nhóm lửa chơi... 
 
Có chiếc túi thơm  thêu cho Giang Nghiễn bốn năm , mất nửa tháng mới  thành. 
 
Khi   bảo đó là túi cát, giật lấy   mất. Sau đó  đưa  cho  một cái khác,  là do mẫu  Giang thêu.    tay nghề của mẫu  Giang  kém đến thế ... 
 
Còn  đèn hoa đăng mà  và Giang Nghiễn thả cùng  hai năm . 
 
Rõ ràng lúc đó đèn  trôi  ,  mà  vẫn vớt  . 
 
Ta mở tờ giấy ghi điều ước mà    khi đó, chỉ  ba chữ: 
 
“Như hôm nay.” 
 
Không  Giang Nghiễn   gì. 
 
Ta cầm chiếc đèn hoa đăng của , từ từ mở , từng nét bút cứng cáp hiện rõ: 
 
“Thẩm Tiểu Tiểu  như ý.”