Ta lười để ý đến  nữa, tự   một bên lật xem mấy quyển du ký. 
 
Những cuốn sách  vốn là do Giang Nghiễn sợ  ở nhà buồn chán nên  cất công tìm kiếm khắp nơi để tặng, quả thật  thú vị. 
 
Giang Nghiễn âm thầm tức giận nửa ngày trời, cuối cùng   ngửa  giường, ôm đầu kêu đau ầm ĩ. 
 
Ta đặt sách xuống,  qua xoa bóp nhẹ nhàng cho : 
 
“Đại phu  là tụ m.á.u bầm,  ngoan ngoãn một chút, đừng tự  khổ  nữa.” 
 
Chàng nheo mắt,  cam lòng ngoan ngoãn chút nào: 
 
“Ta   hội đèn lồng.”
 
Ta cúi đầu  ,    rằng vỗ một cái lên n.g.ự.c , như ý    một tiếng rên nho nhỏ. 
 
“Chữa lành vết thương  hãy .” 
 
Chàng nghiêng đầu, bĩu môi tỏ vẻ tủi : 
 
“Phu quân của nàng cũng thật thảm, gặp  một  chẳng  thương  như nàng.” 
 
“Chi bằng nàng buông tha cho  , chỉ cần bắt nạt một   thôi  ? Dù  nhiều năm qua  cũng ...” 
 
Ta thành thạo bịt miệng  : 
 
“Không đời nào, đừng mơ nữa.” 
 
Ta thật sự càng ngày càng mong chờ đến ngày  hồi phục trí nhớ. 
 
7 
 
Thể trạng của Giang Nghiễn đúng là cứng cỏi, chẳng mấy chốc   thể nhảy nhót vui vẻ, nằng nặc đòi  xem hội đèn lồng. 
 
May mà hội đèn lồng ở kinh thành diễn  nửa năm một , kéo dài suốt một tháng, bây giờ vẫn còn kịp. 
 
Ta đưa   ngoài, còn cách con phố náo nhiệt nhất mấy bước chân thì  bỗng dừng , định rẽ  một tửu lâu bên cạnh. 
 
Ta thắc mắc: 
 
“Chàng     xem hội đèn lồng ?” 
 
Chàng  hì hì: 
 
“Miệng nhạt quá,  ăn chút gì  vị một chút, hội đèn lồng để lát nữa xem cũng  muộn.” 
 
Ta nghĩ cũng đúng, dạo gần đây   uống cháo trắng, giờ vết thương cũng gần lành, ăn chút gì ngon hơn cũng  . 
 
Ai mà ngờ,  ăn  mấy miếng     điểm dừng, chẳng màng đến thức ăn, chỉ chăm chăm nâng chén uống rượu,  căn bản  cản nổi, còn   kéo uống cùng hai chén.
 
Lo lắng   tổn thương bản ,  tức giận đến mức đập bàn  dậy: 
 
“Giang Nghiễn, nếu  còn tiếp tục  loạn thế ,  sẽ mặc kệ  đấy.” 
 
Ý  vốn chỉ   để  tự  suy nghĩ , còn  sẽ về nhà . 
 
  bây giờ   hiểu ý , tay nắm chặt chén rượu đến trắng bệch, giọng căng thẳng: 
 
“Được thôi.” 
 
Chàng  uống cạn thêm một chén, cố tỏ  dứt khoát: 
 
“Bây giờ... đúng là nàng cũng  cần quan tâm đến  nữa,  .” 
 
“Ta sẽ   phiền nàng nữa, về ...” 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-ta-mat-tri-nho/4.html.]
Những lời còn   cũng chẳng cần  bịt miệng, tự  cũng   nổi. 
 
Ta thở dài bất lực, giật lấy chén rượu trong tay , giọng thản nhiên: 
 
“Chàng còn   xem hội đèn lồng ?” 
 
Chàng cúi đầu,   rõ biểu cảm, nhưng giọng trầm thấp, đầy u ám: 
 
“Ta   xem hội đèn lồng.” 
 
Ta hỏi: 
 
“Vậy    gì?” 
 
Căn phòng rơi  im lặng hồi lâu. 
 
Mùi rượu nồng nặc khiến  choáng váng,    định mở cửa sổ cho thoáng khí thì   kéo tay , ôm chặt lấy . 
 
Giọng  gấp gáp, như sắp : 
 
“Ta sai ,   gây sự nữa,   xem hội đèn lồng.” 
 
“Thẩm Tiểu Tiểu... nàng đừng mặc kệ .” 
 
“...” 
 
Ta thật sự  hiểu nổi    gì nữa. 
 
Ta nghiêm túc hỏi : 
 
“Chàng đang  loạn cái gì ?” 
 
Khuôn mặt Giang Nghiễn bỗng cứng đờ, ánh mắt thoáng qua chút bối rối,  nhanh chóng trở nên kiên quyết. 
 
Bản năng mách bảo   điều  , nhưng còn  kịp phản ứng thì   giữ lấy  đầu , ép sát môi . 
 
Hơi thở của  mang theo men rượu nồng nàn, nóng bỏng và mơ hồ, như  nỡ rời xa, lưu luyến  dứt. 
 
Ta  yên tại chỗ để  dẫn dắt, cùng  đắm chìm trong nụ hôn bốc đồng .
 
Hồi lâu ,  rời khỏi,  thở càng thêm nặng nề. 
 
“Thẩm Tiểu Tiểu, hòa ly .” 
 
Ta: “...” 
 
 là hết  nổi. 
 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ta lùi khỏi vòng tay , từng chữ rõ ràng: 
 
“Tuyệt đối .” 
 
Lần , Giang Nghiễn thật sự như tan vỡ, ánh mắt   đầy van nài: 
 
“Tại ?” 
 
Bởi vì nếu hòa ly ,  sẽ còn  loạn hơn nữa. 
 
   thể   . 
 
Khi còn trẻ,  luôn miệng  một đằng, lòng nghĩ một nẻo, khiến  khổ sở suốt bao năm. 
 
Giờ đây, cuối cùng  cũng  cơ hội, nhất định  trị cho  cái tật  mới . 
 
Ta mỉm  nhàn nhạt: 
 
“Ta  ,   yêu ,  đừng phí công vô ích nữa.”