8 
 
Ra khỏi tửu lâu, cả hai chúng  đều  còn tâm trạng để  xem hội đèn lồng. 
 
 Giang Nghiễn   sợ  giận, cố gắng gượng  đòi dẫn   dạo một vòng. 
 
Ta cũng chiều theo ý . 
 
Tiếc là… 
 
Nếu   sẽ xảy  chuyện,   chẳng nuông chiều  như . 
 
Khi đang chọn đèn hoa  một sạp hàng,   đứa trẻ nhà ai đốt pháo,  giật  con ngựa  buộc  mái hiên gần đó. 
 
Trong tiếng hí vang chói tai của con ngựa, Giang Nghiễn  một  nữa bảo vệ , đầu  đập mạnh  tường. 
 
Mặt  tái mét, vội vàng ôm lấy , m.á.u tươi chảy đầy tay , còn  kịp lên tiếng thì   nắm c.h.ặ.t t.a.y  ,  thở yếu ớt: 
 
“Đừng mặc kệ … Về   sẽ  như  nữa.” 
 
“Những chuyện xảy  hôm nay  sẽ  kể  với  , nàng yên tâm.” 
 
Khoảnh khắc đó,  thật   nên   nên , hất tay  : 
 
“Giang Nghiễn,  thể của   nhất nên cứng đầu giống như cái miệng của  .” 
 
Chàng cố gắng lắc đầu, dường như  chịu nổi nữa , lập tức ngất xỉu. 
 
... 
 
“Trước đây tụ m.á.u bầm trong não  lẽ  gần tan hết.” 
 
“ cú va đập    khiến tụ thêm m.á.u mới,   châm cứu vài  nữa, đành xem  trời .” 
 
Ta  đại phu lấy kim châm một cách thuần thục, mí mắt giật giật. 
 
Thế nào gọi là  khổ mệnh nhiều trắc trở, chính là Giang Nghiễn đây. 
 
Đầu    quấn lớp băng dày cộp, sắc mặt tái nhợt, dựa  đầu giường với dáng vẻ chẳng thiết sống nữa. 
 
Ta ghé sát , cẩn thận hỏi: 
 
“Có nhớ chuyện gì xảy  gần đây ?” 
 
Chàng yếu ớt nhưng   đáng ăn đòn: 
 
“Thẩm Tiểu Tiểu, nàng coi  là kẻ ngốc ?” 
 
“Chẳng  chỉ  rơi của nàng một cái túi cát thôi ? Nàng  cần đuổi  tận hai con phố ?” 
 
Ta: “...” 
 
Không bất ngờ chút nào.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-ta-mat-tri-nho/5.html.]
9 
 
Lần  Giang Nghiễn nhắc đến chuyện của bốn năm . 
 
Khi đó, dì nhỏ của Giang Nghiễn  mới gả cho thái tử, trở thành thái tử phi. 
 
Từng   thái tử và thái tử phi là thanh mai trúc mã, nhờ một chiếc hương nang mà kết duyên, nay cuối cùng cũng nên nghĩa vợ chồng. 
 
Dân gian truyền tụng  ít câu chuyện  về họ, nhiều cô nương cũng học theo, tự tay may hương nang để tặng  trong lòng. 
 
Ta cũng  ngoại lệ,  chăm chỉ thêu một chiếc “túi cát.” 
 
Vốn dĩ  định tặng nó cho Giang Nghiễn, tuy nó   một chút, nhưng phần lớn các loại hương liệu bên trong đều do chính  tự tay hái,  đó còn thêu hai bông hoa đào mà  tỉ mỉ thêu suốt hơn nửa tháng. Dù rằng…  qua thì  giống lắm. 
 
 tên Giang Nghiễn  đúng là đầu óc chậm chạp,   thấy hương nang trong tay   bĩu môi chê bai: 
 
“Thẩm Tiểu Tiểu, trò ném túi cát  thời lắm , gia  rảnh chơi với nàng .” 
 
Vừa  xong,  giật lấy túi cát, tung lên tung xuống: 
 
“Hơn nữa, túi cát thì ai  buộc dây cơ chứ, nàng chơi ăn gian rõ ràng .” 
 
Ta nào chịu nổi  chê như , tức giận đuổi theo  hai con phố để đòi  hương nang. 
 
Cuối cùng dĩ nhiên là  lấy  , giữa đường  tiện tay ném hương nang , chẳng rõ rơi  mất. 
 
Mãi  , Giang Nghiễn mới  đó là hương nang mà nữ tử thường tặng cho  trong lòng. 
 
Chàng đuổi theo , truy hỏi: 
 
“Cái túi cát…  , hương nang đó nàng định tặng cho ai ?” 
 
“Ta  thật đấy, cho dù nàng  tặng cho  trong lòng thì  cũng sẽ chê thôi.” 
 
“Nói trắng  là, ngoài   chắc chẳng ai nhận , nên nàng cứ coi như  tặng cho  , đừng giận nữa  ?” 
 
Ta càng tức hơn, giận đến nỗi nửa tháng  thèm  chuyện với . 
 
Cuối cùng  mặt dày leo tường nhà , ném cho  một chiếc hương nang mới: 
 
“Do mẫu   thêu đấy,  hơn cái của nàng nhiều. Thẩm Tiểu Tiểu, nàng tạm chấp nhận .” 
 
Trình thêu thùa của bá mẫu chẳng thể nào thêu   bông hoa đào vụng về như . 
 
Ta  rõ đó là do chính tay  loay hoay thêu suốt nửa tháng để tặng ,   cất giữ nó  lâu. 
 
Sau  khi gả cho Giang Nghiễn,  tình cờ tìm thấy một chiếc rương lớn trong thư phòng của , bên trong chứa đầy những món đồ vụn vặt,  sắp xếp cẩn thận bằng đủ loại hộp và túi vải. 
 
Trong đó,  cả chiếc “túi cát” mà  từng tưởng  mất tích. 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
 
Cũng chính ngày hôm đó,  hiểu rõ một điều. 
 
Tình cảm của Giang Nghiễn,  từng giỏi bày tỏ bằng lời. 
 
 so với ,   từng ít  dù chỉ nửa phần.