10 
 
Khi  thoát  khỏi dòng hồi ức, Giang Nghiễn   chằm chằm  tóc  suốt một lúc lâu. 
 
Vẫn là câu hỏi quen thuộc: 
 
“Nàng thành   ? Với ai ?” 
 
“Thẩm Tiểu Tiểu, ngoài   thì ai sẽ nhận cái túi cát của nàng chứ? Nàng   tùy tiện tìm đại một  để gả đấy chứ?” 
 
Ta hiếm khi mềm lòng,  định giải thích rõ ràng với  để  khỏi tiếp tục tự  ghen tuông. 
 
Còn  kịp mở miệng, vị đại phu  sắc xong thuốc, cầm kim châm bước   lên tiếng : 
 
“Giang phu nhân, xin nhường bước, để  châm cứu cho phu quân của cô.” 
 
Ta nghĩ cũng chẳng vội, liền gật đầu  dậy. 
 
Chưa kịp  thì   ai đó nắm chặt cổ tay, ấn ngược   xuống. 
 
Giang Nghiễn  chút bối rối,  đại phu    sang  , cuối cùng đảo mắt khắp phòng xác nhận  còn ai khác,  cẩn thận hỏi : 
 
“Giang phu nhân?” 
 
Ta gật đầu. 
 
Chàng  hỏi đại phu: 
 
“Nàng  là phu nhân của ?” 
 
Đại phu cũng gật đầu. 
 
Giang Nghiễn như thể  một niềm vui quá lớn giáng thẳng xuống đầu, ngẩn ngơ  bật dậy, phong thái trầm  thường ngày bỗng chốc tan biến sạch: 
 
“Nàng gả cho  ?” 
 
“Ta   đang mơ đấy chứ?” 
 
Ta  dùng sức, ấn một cái lên vết bầm   , hỏi: 
 
“Đau ?” 
 
Chàng gật đầu. 
 
Ta buông tay  dậy: 
 
“Vậy thì   mơ . Được , để đại phu châm cứu cho  .”
 
Chàng lắc đầu: 
 
“Không vội,  vội, đợi ...” 
 
Ta lập tức đưa tay bịt miệng  : 
 
“Hoặc là ngoan ngoãn để đại phu châm cứu, hoặc là để  châm cho ?” 
 
Giang Nghiễn lập tức ngoan ngoãn, mím chặt môi, đôi mắt long lanh  về phía đại phu. 
 
Ta khẽ bật ,  bước  khỏi phòng. 
 
... 
 
Sau khi đại phu rời , Giang Nghiễn  úp   giường, đếm từng ngón tay, lẩm bẩm điều gì đó. 
 
Khi  bước  gần,    ngẩng đầu lên, vẻ phấn khích lúc   biến mất,   đó là nét mặt u sầu: 
 
“Thẩm Tiểu Tiểu, tại  nàng  gả cho ?” 
 
Nhìn thấy tia hy vọng ẩn sâu trong mắt ,   buồn   bất lực. 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-ta-mat-tri-nho/6.html.]
“Hiện tại   thể  cho  .” 
 
“Tại ?” 
 
Bởi vì  vẫn   là một Giang Nghiễn trọn vẹn. 
 
     điều đó, chỉ đổi sang một chủ đề khác: 
 
“Đợi khi  khỏi hẳn, hãy cùng  đến chùa Chiêu An một chuyến nhé.” 
 
Chàng  hiểu gì, ngơ ngác gật đầu: 
 
“Được.”
 
11 
 
Những ngày  đó, Giang Nghiễn như biến thành một con  khác. 
 
Không còn miệng  một đằng lòng nghĩ một nẻo như , bắt đầu thẳng thắn bày tỏ sở thích của , đặc biệt là  thích bám lấy . 
 
“Ta nắm tay chính thê của  cũng   ?” 
 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Tại  buổi tối nàng ngủ   sát  ?” 
 
“Trước  chúng  cũng xa cách thế  ? Tại  nàng  từng ngủ chung phòng với ?” 
 
Ta lấy chăn trùm lên mặt ,   hổ  tức giận: 
 
“Chàng còn  khỏi hẳn, trong đầu  nghĩ mấy chuyện gì  !” 
 
Chàng kéo chăn xuống, ôm chặt   lòng, giọng đầy u oán: 
 
“Nàng  cần  xa cách với  như thế, tuy   nhớ gì, nhưng   là   gì.” 
 
Cảm nhận  một vài sự  đổi  cơ thể , mặt  nóng bừng, đưa tay véo má , nghiến răng nghiến lợi: 
 
“Nếu còn  loạn nữa thì  giường ngoài mà ngủ!” 
 
Chàng hất tay  , cúi đầu hôn lên trán : 
 
“Không  loạn nữa,   nữa.” 
 
Rồi  bộ  tịch dịch  sang một bên, lầm bầm trong miệng: 
 
“Nhớ nhung bao nhiêu năm, cuối cùng cưới  về nhà  mà vẫn   nếm thử...”
 
Ta tự kéo chăn trùm kín mặt. 
 
Không thể  nổi nữa, thật sự  thể  nổi. 
 
Giang Nghiễn  kéo  , ôm chặt  lòng. 
 
“Đừng cách xa  quá, ngủ sát   .” 
 
Ta đổi sang một tư thế thoải mái hơn, mặc kệ    gì thì . 
 
Đêm khuya,   nóng đến tỉnh giấc. 
 
Nhiệt độ trong chăn  cao,  phía  ôm chặt lấy , một chỗ nào đó cũng dán chặt  xương cụt của . 
 
Đầu óc  mơ màng, vô thức gỡ tay Giang Nghiễn  định trốn  ngoài, nhưng cổ tay    giữ chặt, kéo ngược  lòng. 
 
Giọng  khàn khàn,  thở nóng rực phả lên  gáy : 
 
“Tiểu Tiểu...” 
 
Tay  cũng  yên phận,  dọc theo đường cong eo  mà trượt lên... 
 
Mọi chuyện dần mất kiểm soát, Giang Nghiễn theo thói quen cắn nhẹ lên xương quai xanh của , cơn đau nhè nhẹ ở đó khiến   tỉnh táo . 
 
 còn  kịp nhận   gì đó  ,     kéo theo, chìm đắm trong cơn mưa gió hỗn loạn .