14 
 
Chùa Chiêu An  ở vùng ngoại ô Kinh thành, cách ba dặm. 
 
Ngôi chùa  nổi tiếng linh thiêng nhất là về thần Tài. 
 
Tương truyền từng  một kẻ ăn mày  ba bước  quỳ một lạy, đến đây canh giữ  điện thần Tài suốt một đêm, hôm  nhặt  một thỏi bạc, từ đó phát tài  giàu, trở thành phú hộ một vùng. 
 
Khi  và Giang Nghiễn đến chùa, đúng lúc khách thập phương tấp nập, ai nấy đều đổ dồn về điện thờ thần Tài. 
 
Ta dẫn   đến điện Tơ Hồng, nơi  ít  hơn,  nắm c.h.ặ.t t.a.y ,  đó buông , cẩn thận kiểm tra xem   chỗ nào  . 
 
Ta để mặc  kiểm tra vòng quanh nhiều  để kéo dài thời gian, mãi  mới kéo tay , dẫn  bên trong, dừng   gốc cây đào treo đầy dây đỏ và thẻ gỗ. 
 
  cuối đông,  cây chẳng còn một bông hoa đào nào, nhưng dây đỏ và thẻ gỗ khắp nơi khiến cả cây bừng sáng rực rỡ. 
 
Ta bảo Giang Nghiễn lấy một tấm thẻ gỗ ở góc khuất,   chút nghi hoặc nhưng vẫn  theo. 
 
Khi cầm tấm thẻ trong tay,  lật ,  rõ dòng chữ khắc  đó, bỗng sững  tại chỗ. 
 
Ta   gốc cây, cất tiếng hỏi : 
 
“Chàng  thấy gì ?” 
 
Chàng cúi đầu, ánh mắt chạm thẳng  , vành mắt đỏ dần lên nhưng   một lời. 
 
Ta vẫy tay gọi  xuống, lấy tấm thẻ từ tay . 
 
Tấm thẻ  trải qua bao năm mưa gió nên  phai màu, nhưng vẫn  thể  rõ dòng chữ khắc  đó. 
 
Đó là tấm thẻ cầu duyên   xin cùng Giang Nghiễn bốn năm .
 
Quẻ phán: Thượng thượng ký. 
 
Ta vuốt nhẹ lên những dòng ghi ngày sinh của hai chúng   tấm thẻ, khẽ trêu chọc: 
 
“Chàng từng hỏi , vì  năm nào cũng đến đây. Thay vì bái lạy thần Tài ở chỗ , chi bằng bái  hai lạy,  còn cho  nhiều hơn.” 
 
Ta ngẩng đầu lên, thấy trong mắt Giang Nghiễn  lấp lánh giọt lệ, sắp rơi mà  rơi,  nghẹn giọng,  dám tin: 
 
“Vậy nên...” 
 
Ta mỉm , bước tới ôm chặt lấy : 
 
“ điều  cầu xin, từ  đến nay  từng là tài lộc.” 
 
“Đó là .” 
 
Năm nào  cũng đến đây, chỉ để trả  lời nguyện . 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
 
Người  mắt  dường như mất hết hồn vía, ôm chặt   lòng, trân trọng vô cùng. 
 
Ta vỗ nhẹ lên lưng , ghé sát tai , thì thầm nhắc : 
 
“Ta  từng  cam lòng.” 
 
“Gả cho , chính là ước nguyện của .” 
 
Gió bỗng nổi lên, những tấm thẻ gỗ  cây khẽ đung đưa,  một  trai trẻ âm thầm rơi lệ, lời thì thầm hòa  làn gió, tan  trong  trung. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-ta-mat-tri-nho/8.html.]
 
“Cưới nàng, cũng là ước nguyện của .” 
 
Ngoại truyện Thẩm Yểu (Thẩm Tiểu Tiểu) 
 
Ta và Giang Nghiễn quen   một mùa xuân. 
 
Khi , mưa phùn như tấm rèm mỏng, khiến  mắc kẹt  mái hiên của tư thục. 
 
Giang Nghiễn từ trường học nam sinh bên cạnh bước tới, rõ ràng  tay cầm ô nhưng   mở, cứ thế sải bước giữa màn mưa, trông cứ nhàn nhã thảnh thơi như đang dạo chơi. 
 
Ta chỉ  thấy bước chân  thảnh thơi như , cho đến khi dừng   mặt , ngẩng cằm lên, đưa ô cho : 
 
“Này.” 
 
Ta lắc đầu: 
 
“Vậy còn  thì ?” 
 
Chàng ngẩng cằm cao hơn nữa, những giọt nước mưa chảy dọc theo đường viền hàm  rõ nét của , thấm ướt cổ áo. 
 
Ta  thôi cũng thấy lạnh. 
 
Thế nhưng Giang Nghiễn vẫn cứng đầu như thế, nhất quyết nhét cây ô  tay .
 
“Cầm lấy ,  đây là nam tử hán đại trượng phu, thích dầm chút mưa thôi mà.” 
 
Ta nhận lấy, mở ô   đuổi theo bước chân . 
 
“Thế  nhé,  đưa  về nhà ,  mang ô về, ngày mai sẽ trả  cho .” 
 
Thiếu niên tính khí bướng bỉnh, phất tay từ chối: 
 
“Con gái đúng là phiền phức,    đây, nàng mau về .” 
 
Nói xong,  sải bước chạy  màn mưa, chẳng mấy chốc  khuất bóng. 
 
Ngày hôm , nam tử hán miệng  thích dầm mưa   sốt cao  dứt,  xin nghỉ học. 
 
Mãi nhiều ngày ,  mới   trường. 
 
Ta đến tìm . 
 
Bên cạnh   mấy tên nhóc nghịch ngợm trêu chọc ,   là cái đuôi của Giang Nghiễn, ngày nào cũng tìm ,  gặp   thì  sưng cả mũi. 
 
Ta còn  kịp  gì thì Giang Nghiễn  giơ chân đá thẳng  m.ô.n.g đứa nhóc đó, bắt nó xin  . 
 
Nhà họ Giang  chỉ là danh gia trăm năm, trong tộc còn  nhiều quan chức cấp cao, cả trường học khi  chẳng  mấy ai dám chọc  , ai nấy đều ngoan ngoãn  lời, cúi đầu xin  . 
 
Từ đó, Giang Nghiễn xem  như  trong phe của ,  gì cũng thích kéo  theo cùng. 
 
Vì cái miệng chanh chua của , chúng  trở thành cặp oan gia thích đấu khẩu. 
 
Cứ thế,   từ bao giờ, chúng  trở thành đôi thanh mai trúc mã. 
 
... 
 
Lần đầu tiên  nhận  trong lòng   suy nghĩ khác với Giang Nghiễn, cũng là  một mùa xuân.