Bởi vì chuyện sáng hôm    máu, ma ma buộc  và Giang Vân Vọng  chia phòng, đêm đến chính bà chăm .
 
Ban đêm  thể gặp, ban ngày Giang Vân Vọng liền ở cạnh  nhiều hơn, thừa lúc ma ma  để ý liền nhét  miệng  một ít đồ ăn vặt giải thèm,  kể cho   những chuyện thú vị bên ngoài để  bớt buồn.
 
“Thái tử phi hình như  tính đổi nết .”
 
Chàng nhét  miệng  một miếng mứt,   lưng giấu ma ma nhai nhai, giục   tiếp.
 
“Trong chuyện nội vụ Đông cung, thái tử phi công lao  nhỏ.  từ đầu tháng , thái tử phi lấy cớ sinh bệnh  xử lý việc nữa, còn  thái tử nạp  nhiều mỹ nhân.”
 
“Thái tử ít nhiều cũng  phân tâm  chuyện Đông cung, mấy  mời thái y, thái tử phi vẫn lấy bệnh  cớ.”
 
“Giả bệnh ?”
 
Giang Vân Vọng lắc đầu: 
 
“Không rõ.”
 
Trước khi xuất giá,  và thái tử phi còn từng  giao tình, xem  như tri kỷ,  rõ đối phương là  thể diện, đồng đạo.
 
Bình thường tuyệt sẽ  buông tay  .
 
Trừ phi là   sống tiếp nữa.
 
 phu thê hoàng thất nào  dễ dàng phân ly như .
 
Ta hạ giọng: “Thái tử phi  cần thái tử nữa.”
 
Giang Vân Vọng đưa ngón tay đặt lên môi , lắc đầu: 
 
“Nương tử thận trọng.”
 
Ánh mắt  thoáng  lên  trung.
 
Gần đây chữ nghĩa xuất hiện ngày càng ít, ngay cả bản  Giang Vân Vọng cũng hiếm khi  thấy, đến thì thần bí,  cũng thần bí.
 
Hôm nay  nhắc đến thái tử,  hiện  mấy dòng.
 
“Đêm tân hôn, thái tử   với thái tử phi rằng trong lòng    khác, nhưng sẽ cho thái tử phi thể diện, hai  chỉ là cộng tác thuần túy.”
Truyện  đăng  page Ô Mai Dào Muối
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-ta-thay-doi-roi/13.html.]
“Có điều  khi thái tử phi   lời nhắc của chúng  thì quyết định   công cho thái tử nữa, khổ cực quản cả Đông cung,  mà thái tử còn  cướp thê tử của thần tử, thật chẳng  gì,  nàng tức chết.”
 
“Giờ thì  , Đông cung náo loạn, thái tử ngày nào cũng  thái tử phi chọc tức đến mặt dài như lừa, thái tử phi còn tỉ mỉ lựa chọn mỹ nhân cho , mỗi  giống một phần ngũ quan của Liên Chi,   đổ  lòng thái tử, đến mức bây giờ thái tử  thấy Liên Chi thật sự là phát chứng sợ hãi.”
 
Ta mới    thấy chúng nữa, thì  chúng chạy  Đông cung xem náo nhiệt.
 
Ta và Giang Vân Vọng đưa mắt  , đều chú ý đến hai chữ “cướp thê”.
 
Hai  ăn ý ngầm tăng cường phòng hộ của Giang phủ,   hiếm khi  ngoài, một khi xuất môn thì cả sáng cả tối đều  hộ vệ ngầm bảo vệ.
 
 dù phòng thế nào cũng khó tránh hết.
 
Lần  về phủ Thái phó,   may chạm mặt thái tử.
 
Hắn    chằm chằm, bỗng chau mày nhắm mắt, vẻ mặt khó tả   đầu tránh .
 
Ánh mắt gì, ý gì ?
 
Ta  từng  ai chán ghét như thế.
 
Giang Vân Vọng  bên , kéo chặt  hành lễ.
 
Thái tử  liếc một cái, cho chúng   dậy  lập tức rời , giống như phía   quỷ đuổi theo.
 
Ta mặt cứng : “Hắn…”
 
Giang Vân Vọng vỗ lưng  dỗ:
 
“Đừng giận, đừng giận, trời xanh  mắt, tự  báo ứng.”
 
Thái tử phi  thể nhẫn nhịn  nam nhân như thế, nàng quả thật công đức vô lượng.
 
Ta hít  một , đổi góc  khác.
 
Thái tử đối với   vô ý, thì chuyện mà dòng chữ   sẽ  bao giờ phát sinh nữa.
 
Ta và Giang Vân Vọng  thể tiếp tục  đôi phu thê kiểu mẫu chốn kinh thành, danh tiếng vang xa.
 
Chỉ cần danh tiếng còn đó, thì muôn đời sẽ cùng gió sạch trăng thanh.
 
— Hoàn —