Dù rằng, ngay cả khi  rời khỏi , với danh tiếng cùng phẩm hạnh của , tái giá cũng   khó.
 
 Giang Vân Vọng dung mạo tuấn tú, nhân phẩm  tệ, ngoài tính tình  chút lạnh nhạt, thì cơ bản hợp với lòng .
 
Ta  chuẩn  sẵn sàng cùng  sống một đời tương kính như tân.
 
Những dòng chữ  chẳng rõ từ  mà đến,  mà Giang Vân Vọng  tin tưởng tuyệt đối.
 
Mỗi khi  rời ,  cũng   thấy những dòng chữ  nữa.
 
Xem  chỉ khi ở bên  mới  thể thấy .
 
Ngủ no nê xong,   gặp bà mẫu. 
 
Bà vốn nhân hậu,  từng trách móc .
 
Ta bồi bà dùng bữa trưa.
 
Khi , nha  hồi môn của , Kim Quất, sắc mặt khó coi  .
 
Bà mẫu liền phẩy tay cho  lui  xử lý.
 
Vừa bước  cửa, Kim Quất ghé sát tai  thì thầm:
 
“Cô gia    đưa đến chốn chẳng  đắn  !”
 
Trong lòng  lập tức bùng lên một ngọn lửa.
 
Bao nhiêu suy nghĩ lóe lên trong đầu, Giang Vân Vọng xưa nay  từng đặt chân đến chốn yên hoa, hôm nay chắc hẳn là  cưỡng ép.
 
Hoặc là  nỗi khổ gì  thể tránh.
 
Giang Vân Vọng   hạng  đó.
 
 những suy đoán lý trí   nhanh  ngọn lửa hừng hực nuốt chửng.
 
Nếu  dám bước chân  nơi , thì ngày tháng  khỏi cần tiếp tục!
 
Kim Quất chớp mắt nhắc khéo, rằng bà mẫu vẫn còn ở trong sảnh.
 
Ta kiềm chế cơn nóng nảy, bảo Kim Quất chuẩn  xe ngựa.
 
Ta đến thư phòng, phóng bút  một tờ thư hòa ly.
 
Ta  cho phép danh tiếng  hảo của   vấy bẩn.
 
Thanh danh Lưu gia, càng  thể dính dáng một gã cô gia lưu luyến hoa khôi gió trăng.
 
Kim Quất  việc nhanh nhẹn, xe ngựa lập tức dừng  cửa.
 
Ta mặt  chút biểu cảm bước lên, nhắm mắt dưỡng thần, suy tính lát nữa nên   biện giải   là ném thư hòa ly .
 
Đến khi xe ngựa dừng , cơn giận trong lòng  cũng  ép xuống .
 
  bước xuống xe,  mới nhận    xem nhẹ Giang Vân Vọng.
 
Ba chữ lớn  biển hiệu khiến  lặng .
 
Ta hỏi Kim Quất:
 
“Ngươi chắc chắn cô gia tới đây?”
 
Kim Quất gật đầu chắc nịch:
 
“Ngân Hạnh tận mắt  thấy, giờ vẫn còn ở bên trong  .”
 
Từ khi thành ,   để nha   cận Ngân Hạnh  theo Giang Vân Vọng, là để xem  bên ngoài  giữ nguyên như trong nhà .
 
Chàng cũng  phản đối, dần dà Ngân Hạnh  phẩm hạnh của  chinh phục,  nào về cũng khen ngợi cô gia phong độ quân tử.
 
Đây là  đầu tiên Ngân Hạnh báo về tin .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-ta-thay-doi-roi/2.html.]
 
Ta ngẩng đầu  tấm biển đề ba chữ “Tượng Cô Quán”, bên cửa còn  tiểu quan chớp mắt đưa tình:
 
“Phu nhân, nơi  ban ngày  mở cửa, tối đến nô mới  thể đón .”
 
Mặt mũi  như  quét sạch, Giang Vân Vọng cùng hai chữ mất mặt  dính liền chặt chẽ.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ngân Hạnh từ bên trong chạy ,  thấy  như gặp cứu tinh:
 
“Phu nhân, cuối cùng  cũng đến, cô gia đóng chặt cửa,  cho nô tỳ .”
 
Nàng đẩy gã tiểu quan sang một bên, đưa  tiến .
 
Bước lên đến  căn phòng  lầu hai, cửa đóng im ỉm, bên trong mơ hồ truyền  tiếng nam nhân.
 
“Công tử, tư thế   , dễ trẹo lưng.”
 
“Lệch thêm một chút, góc  là chuẩn nhất.”
 
Giọng Giang Vân Vọng vang lên, đầy nghi hoặc:
 
“Thế  ?”
 
Lập tức  tiếng nam nhân khen ngợi liên hồi:
 
“Công tử quả nhiên thiên phú khác thường.”
 
Rồi  vang lên tiếng  của một  khác:
 
“Giang  với dáng vẻ vụng về thế  thật hiếm thấy.”
 
Ba .
 
Trước mắt  thoáng chốc tối sầm.
 
Ngân Hạnh trực tiếp xô cửa.
 
Trong phòng trải thảm nhung,  bước , cả ba  đều hoảng hốt  bật dậy.
 
“Liên Chi,  nàng  đến đây?”
 
“Phu nhân, tại hạ còn  việc, xin cáo từ.”
 
Kim Quất và Ngân Hạnh  một trái một  chắn cửa, ngăn vị  bỏ chạy.
 
Ta  về phía Giang Vân Vọng, gò má  đỏ ửng lan đến tận cổ áo, lúc  kinh hoàng  .
 
Ta cong môi nở một nụ  đoan trang, rút từ trong tay áo  tờ thư hòa ly:
 
“Đến xem phu quân của , còn  thể giữ   nữa  .”
 
3
 
Ta   thấy bên cạnh  hiện  từng hàng chữ:
 
“Giang Vân Vọng chỉ là quá  tiến bộ thôi.”
 
“Ngươi cứ  với Liên Chi rằng ngươi  học tập, chứ   tìm thú vui phong trần.”
 
“Ta phục thật, giờ thì như khúc gỗ,  học  từ đầu bài một góc độ tuyệt , nghiêng mặt  hảo  kìa, mau cho Liên Chi xem .”
 
“Liên Chi vốn là  nội liễm, tâm tư thâm trầm, Giang Vân Vọng đoán  trúng cũng chẳng còn cách nào, đành nhờ tới Nghiêm Sinh.”
 
“Huynh    , gặp chuyện liền chạy.”
 
“Chỗ nào mà  , quá   chứ, ánh mắt Nghiêm Sinh vẫn dính chặt   Liên Chi.”
 
“Giang Vân Vọng, mau mở miệng ! Nếu  thì chờ    đoạt thê tử thôi.”
 
Giang Vân Vọng cau mày  về phía Nghiêm Sinh, còn Nghiêm Sinh thì đang  , lễ độ mà thong dong mở lời: