“Liễu Thường Thanh, mau xuống khỏi  con gái !”
 
Liễu Thường Thanh chính là tên phụ  .
 
Ta chỉ còn  bất lực  mẫu , bà vẫn , chẳng chịu   nhắc chuyện phụ .
 
Nói phụ  là “đại trang hóa”,   là “tiểu trang hóa”.
 
Bà bảo nghĩa là  nhiều sách, chứa nhiều học vấn.
 
Phụ   liền lấy đó  vinh dự.
 
  luôn thấy chẳng giống lời khen, chỉ tiếc phụ    lời mẫu  răm rắp,  chút giới hạn.
 
Mẫu  đưa tay chọc trán :
 
“Vậy ngoài chuyện danh tiếng , Vân Vọng  chỗ nào  hợp lòng con nữa ?”
 
Ta  chút do dự, lắc đầu.
 
Mẫu  chống cằm  :
 
“Vậy con nghĩ, giữa  và danh tiếng, phụ  con sẽ chọn cái nào?”
 
Không cần nghĩ ngợi,  đáp ngay:
 
“Tất nhiên là mẫu .”
 
Mẫu  gật đầu,  hỏi:
 
“Còn một câu nữa, con nghĩ, giữa con và danh tiếng, Vân Vọng sẽ chọn cái nào?”
 
Ta sững .
 
Chàng  đến tận Tượng Cô quán học chuyện , rõ ràng  vứt bỏ mặt mũi .
 
Mẫu  thở dài sâu xa:
 
“Con theo phụ  con học đến ngốc . Mặt mũi tuy quan trọng, nhưng tình ý chẳng quan trọng hơn ?”
 
“Chi Chi, con dám chắc là con chỉ để tâm đến danh tiếng, mà chẳng mảy may để ý đến Vân Vọng ư?”
 
7
 
Ta  mẫu  hỏi đến nghẹn lời.
 
Mẫu   gửi tin cho Giang gia, chỉ   sẽ ở  nhà mấy hôm.
 
Bà mẫu hồi thư, đáp ứng,   gì thêm, cũng  hỏi nguyên do.
 
Ta bảo Kim Quất để mắt thăm dò bên ngoài xem  lời đồn khó  nào truyền  .
 
Đêm đến  ngủ ,   sân hóng mát.
 
Ngẩng đầu  bầu trời đầy , nghĩ tới những lời mẫu   .
 
Thể diện quan trọng,  tình ý thì  quan trọng ?
 
Giang Vân Vọng quan trọng  là danh tiếng quan trọng?
 
Danh tiếng tất nhiên quan trọng,   tốn bao nhiêu năm mới khiến thanh danh của  vang xa.
 
Thế nhưng Giang Vân Vọng… cũng   là     điều khiến  luyến tiếc.
 
Ta  xuống ghế đá, ngắt một đóa hoa, bứt từng cánh,  đếm  niệm:
 
“Giang Vân Vọng, danh tiếng, Giang Vân Vọng…”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Trong đêm  con mèo hoang   đầu tường kêu.
 
Một tiếng  một tiếng, gọi đến mức lòng  phiền muộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-ta-thay-doi-roi/5.html.]
 
Ta  nó quấy rối đến rối cả  cánh hoa, tức giận ngẩng đầu  con mèo .
 
Lại thấy  đỉnh đầu nó bỗng hiện  một hàng chữ:
 
“Ha ha, Liên Chi còn  ngủ kìa.”
 
Ta lạnh sống lưng, khiếp sợ trừng lớn mắt,  dám cử động.
 
Con mèo vểnh đuôi chạy dọc theo bức tường biến mất.
 
Dòng chữ  còn lưu ,  nhanh  một hàng chữ khác chen lên:
 
“Thật sự    ? Liên Chi trông như   coi trọng quy củ.”
 
“Ý kiến của  là… chúng   nên cho ý kiến nữa.”
 
“Bảo Giang Vân Vọng  Liên Chi vui, kết quả Liên Chi bỏ về nhà  đẻ; bảo Giang Vân Vọng  thỉnh giáo  khác, kết quả Liên Chi  cùng  hòa ly. Mỗi  đề nghị của chúng  đều   ‘tính xây dựng’, thúc đẩy quá trình   bỏ, thực  chúng  là nội gián chứ gì.”
 
“Hết cách , chuyện   đến mức sắp hòa ly, nếu Giang Vân Vọng còn   gì, chẳng lẽ thật để thư hòa ly gửi đến quan phủ ?”
 
“Cố lên nào, Giang Vân Vọng, thê tử ngươi đang ở ngay trong tường đấy.”
 
Ta thở phào, khoanh tay  ngực, ngẩng đầu  lên tường.
 
Chỉ thấy một cái đầu nhô .
 
Giang Vân Vọng chống hai tay, trèo  vắt vẻo  đầu tường.
 
Ánh mắt  liền đối diện .
 
Đi Tượng Cô quán tìm đầu bài, nửa đêm còn trèo tường xông  tư viện.
 
Giỏi lắm.
 
Ta mỉm  với .
 
Sắc mặt Giang Vân Vọng cứng , chậm rãi trèo xuống tường.
 
Khoảnh khắc chạm đất, đầu gối  quỳ mạnh xuống nền.
 
Ta như  thấy một tiếng “rắc”, tim khẽ run lên, vội vàng chạy tới.
 
Giang Vân Vọng  lệch  đất, tóc đen xõa xuống, đuôi tóc vướng đầy lá khô. 
 
Chàng nhíu mày, khẽ rít một .
 
Nhìn thấy   thương, tim  co thắt nhẹ, khó hiểu  thấy bực dọc.
 
“Quân tử  việc nên   việc  nên . Giang Vân Vọng, đây là việc  nên  ?”
 
Ta nhịn   nặng lời với .
 
Giang Vân Vọng mím môi, cụp mắt đầy u sầu:
 
“Liên Chi,     nên.  chỉ sợ nàng  cần , thì  cái gì cũng  thể .”
 
8
 
Tường phủ Thái phó nào  dễ trèo như .
 
Chắc chắn là phụ mẫu   ngầm đồng ý cho  .
 
Ta đỡ   phòng,  khập khiễng  xuống.
 
Dưới ánh đèn,  mới phát hiện  mặt  còn  vết bầm tím.
 
Ta nhíu mày, khẽ chạm  đuôi mắt :
 
“Cái  ai đánh?”