Ta cắt ngang lời :
 
“Hai vị nếu   việc gì thì xin  bên ngoài mà ăn. Nhà nhỏ của , chứa  nổi các .”
 
Hắn sững ,  vội :
 
“Nàng  gì , đây rõ ràng cũng là nhà . Duyệt nhi,  về  .”
 
Thiền Duyệt trừng mắt  tin nổi, thấy  vẫn thờ ơ, liền hừ lạnh:
 
“Chiêu trò ‘lạt mềm buộc chặt’ ,  chẳng thèm so đo với tỷ tỷ.”
 
Ta  đáp, nhưng lúc   thì  Lâm Yến giữ c.h.ặ.t t.a.y áo.
 
“Đẩy xe cho .”
 
Câu   thốt  một cách cứng nhắc,  rõ sự  thoải mái trong đó.
 
Ta cũng thấy  thoải mái.
 
Chung sống bao năm, Lâm Yến  thích yếu thế, đến xe lăn cũng  để  chạm.
 
Hiếm hoi lắm, hôm nay  mới chủ động mở miệng nhờ .
 
7
 
“Phu quân tự    mà.”
 
Nói xong  rút tay áo ,  gọi hai con ăn cơm.
 
Lâm Yến  nồi trống trơn,   ba bát cơm đặt  bàn.
 
Hắn gãi gãi, ngượng ngùng mở miệng:
 
“Cá… nếu  thì  tự nấu .”
 
Ta chỉ gật đầu “Ừ” một tiếng.
 
Đợi chúng  ăn xong, trong bếp  bốc khói nghi ngút.
 
Thần nhi lo lắng  , Mẫn nhi thì bịt mũi:
 
“Mẫu , cháy  kìa!”
 
Ta khẽ vỗ lên đầu con:
 
“Yên tâm,   .”
 
Bảo Thần nhi dẫn Mẫn nhi  chơi,  thu dọn bát đũa   bếp.
 
Lâm Yến  bối rối bên bếp lò.
 
Gương mặt trắng trẻo  lấm lem bụi bẩn.
 
“Ta…  giỏi lắm.”
 
Giọng  mang chút bất lực,  thấp thoáng sự chờ mong.
 
Trước ,   nấu.
 
Chỉ là  khi cưới  thì   nữa.
 
“Không ,    sẽ học .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-tai-sinh-qua-muon-roi/3.html.]
 
Kiếp , khi ở cùng Thiền Duyệt,  cũng dần học .
 
Như lời nàng  ,   nỡ để nàng  nấu, nên chủ động  .
 
“Nàng vẫn còn giận ? Nếu nàng để ý,    sẽ  tìm nàng  nữa.”
 
“Ừ,  để ý.”
Truyện  đang  page Ô Mai Đào Muối
Ta đáp nhạt, vẻ mặt  sững ,  ngờ  thẳng thắn như .
 
Trước khi  kịp mở miệng,   thêm:
 
“Ta vốn chẳng   rộng lượng gì. Phu quân đem tiền của cho  khác, tức là tước  quyền lợi của con . Ta để ý,  để ý.”
 
Lông mày  cau  thêm vài phần:
 
“Chỉ là tiền thôi ? Còn  thì ? Nàng  để ý đến  ?”
 
8
 
Ta  khó hiểu  .
 
Lâm Yến thở dài, hạ giọng:
 
“Ta  nàng giận chuyện của Thiền Duyệt, là do  xử lý  . Những ngày qua  chỉ  chọc giận nàng, để nàng chủ động tìm . Chiếu Vãn,  mãi   thấu nàng. Thôi, chúng  cứ sống cho  .”
 
Nếu những lời   là thật, thì đời   quả thật   đổi.
 
Có lẽ vì đôi chân vẫn tàn phế,  cảm thấy   xứng với Thiền Duyệt.
 
 nghĩ đến việc  chẳng còn sống  bao lâu,  cũng lười so đo.
 
Không ngờ, Lâm Yến vẫn thất hứa.
 
Sinh thần của Thần nhi, ba mẫu tử   chờ  về.
 
Nguyên một canh giờ trôi qua, Thần nhi  ở cửa, đến bóng lưng cũng cứng đờ.
 
“Vào ăn cơm .”
 
Ta dắt con trở về phòng.
 
“Phụ   tìm nàng    ?”
 
Thằng bé ngẩng đầu  , trong mắt  là nước.
 
Ta gật đầu,  giấu con.
 
Thực    về   cũng chẳng quan trọng.
 
Chúng  chờ chỉ để Thần nhi và Mẫn nhi đối diện với hiện thực, xóa bỏ chút ảo tưởng trong lòng.
 
“Mẫu ,   , Thần nhi  buồn.”
 
Ta còn đang ngẩn  thì trong tay   nhét  một bàn tay nhỏ.
 
Thần nhi nắm c.h.ặ.t t.a.y , khóe môi nở nụ .
 
Ta xoa đầu con:
 
“Chúc mừng sinh nhật, Thần nhi của mẫu   khỏe mạnh lớn lên, hạnh phúc vui vẻ.”
 
“Cảm ơn mẫu .”