Ta lấy món quà  chuẩn  từ  đưa cho con, một bộ thư phòng tứ bảo.
 
Mẫn nhi bĩu môi chạy :
 
“Mẫu , còn quà của con ?”
 
Thần nhi vội lấy từ trong n.g.ự.c  một chiếc hộp nhỏ đưa qua:
 
“Ca ca chuẩn  cho  .”
 
“Ca ca  quá!”
 
Mẫn nhi nhào tới ôm chầm lấy nó, hai    vang.
 
Cho đến khi ăn cơm xong, bọn trẻ ngủ say, Lâm Yến mới lững thững trở về.
 
Trên mặt đầy vẻ áy náy:
 
“Thiền Duyệt gặp chuyện,   thể thấy c.h.ế.t mà  cứu.”
 
9
 
Ta lạnh lùng thu dọn bát đũa,    bất ngờ kéo mạnh cổ tay.
 
“Nàng     ?”
 
Ta khẽ  lạnh:
 
“Nàng  gặp chuyện gì, cần đến một kẻ tàn phế như  giúp ?”
 
“Tống Chiếu Vãn!”
 
Tạ giẫm đúng chỗ đau của , Lâm Yến tức giận quát lớn.
 
Ta rút tay , thản nhiên :
 
“Hòa ly ,  thành  cho hai .”
 
Ta vốn định nhịn đến khi  c.h.ế.t.
 
  ánh mắt thất vọng của Thần nhi,    nhịn  mà  đưa con .
 
“Nàng  gì?”
 
Lâm Yến nghi ngờ   nhầm.
 
Ta liền lặp  một  nữa.
 
Hắn ngây  một lúc lâu,  tức giận ném  một câu “tùy nàng”  khi bỏ .
 
Chúng  rơi  chiến tranh lạnh.
 
Trong thời gian đó,  cùng Thiền Duyệt kè kè bên , lời đồn lan khắp xóm.
 
Thần nhi từ chỗ buồn bã ban đầu đến giờ  dửng dưng.
 
Mẫn nhi thì càng chẳng quan tâm, mỗi ngày chỉ đuổi theo ca ca đòi cái  cái .
 
Ta lặng lẽ xử lý cửa hàng và tài sản trong tay.
 
Hôm ,   Lâm Yến nổi điên gì, nửa đêm xông  phòng, ép   góc tường.
 
“Chân , vì  nàng  chữa khỏi chân cho ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-tai-sinh-qua-muon-roi/4.html.]
Ánh mắt  khóa chặt lấy , đỏ ngầu như  tụ máu.
 
Chưa kịp để  mở miệng,   lẩm bẩm:
Truyện  đang  page Ô Mai Đào Muối
“Rõ ràng, rõ ràng ở kiếp  nàng  chữa khỏi chân , rõ ràng   thể  lên … Nhất định là  vấn đề gì đó, Tống Chiếu Vãn!”
 
10
 
Ta nhanh chóng bình tĩnh .
 
“Ta  hiểu  đang  gì, chẳng  chân   hỏng từ lâu  ? Lang trung cũng  là  chữa  mà.”
 
Lâm Yến   thật lâu, xác nhận    dối.
 
Buông  ,     :
 
“Không  , là  thể chữa .”
 
Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn xe lăn, cả  run rẩy.
 
“Tống Chiếu Vãn, chân   thể chữa khỏi. Rõ ràng ở kiếp  nàng  chữa cho  ,      chữa? Không ,  tự chữa.”
 
Nhìn bóng lưng Lâm Yến vì kích động suýt ngã,  nheo mắt .
 
Hắn  trọng sinh.
 
Chỉ là… muộn một chút.
 
11
 
Suốt nửa tháng liền, Lâm Yến  xuất hiện.
 
Ngay cả Thiền Duyệt cũng  tìm thấy .
 
Vì thế, nàng  trực tiếp tìm đến .
 
“Ngươi giấu Lâm Yến ở  ? Tống Chiếu Vãn, cho dù ngươi đưa   ,  cũng sẽ  yêu ngươi. Ta khuyên ngươi nên sớm  rõ hiện thực .”
 
Ta chẳng buồn để ý, dắt Mẫn nhi vòng qua.
 
   Thiền Duyệt chặn đường:
 
“Hắn rốt cuộc ở ?”
 
“Ta  .”
 
“Sao  thể  ? Ngươi cố ý! Ngươi     một ngày  ăn gì ?”
 
Ta chợt bật , lúc  mới nhận   đầu nàng    còn trâm cài.
 
Ánh mắt  lướt xuống bộ y phục tươi sáng của nàng , thản nhiên :
 
“Bộ y phục  còn đủ để ngươi ăn thêm vài bữa, chỉ là…”
 
Ta liếc về phía sân  lưng nàng .
 
“Cái sân ,   bán, ngươi tranh thủ dọn .”
 
“Ngươi dựa  !”
 
“Dựa  việc sân  là của .”
 
Lâm Yến vốn chẳng  bao nhiêu tiền.