21
 
Kiếp , khi Thiền Duyệt tìm tới, đôi chân của Lâm Yến    hồi phục.
 
Bạch nguyệt quang thuở thiếu niên vẫn rực rỡ chói lòa.
 
Sự cảm kích và áy náy đối với , qua những  dây dưa,  phai sạch.
 
Cho đến khi hai đứa con  lượt mất mạng.
 
“Tống Chiếu Vãn, nàng nên nghĩ xem      điều ác gì, mới báo ứng lên con cái. Nàng ngay cả con cũng  trông nổi, việc  chẳng thể trách .”
 
“Duyệt nhi chỉ giặt đồ bên bờ sông, nếu   nàng  thấy Mẫn nhi rơi xuống nước  tìm  cứu, e rằng ngay cả thi thể, nàng cũng chẳng  thấy.”
 
“Chàng đừng ngậm m.á.u phun ! Nàng  rõ ràng  hại con !”
 
Ta tuyệt vọng và nguội lạnh, đòi hòa ly;  thì vội vàng cắt đứt quan hệ.
 
“Đôi chân của  là nàng chữa khỏi, nhưng nàng cũng đừng vin  ơn nghĩa mà đòi báo đáp. Dù   nàng, sớm muộn gì  cũng tự chữa .”
 
Hắn đem hết nhiệt tình lao  mối tình với Thiền Duyệt.
 
Thế nhưng  ngày đăng khoa đỗ đạt,    tố giác.
 
Thì  Thiền Duyệt  hề hòa ly.
 
Nàng  chỉ vì sợ phu quân sa sút, liên lụy bản  nên mới bỏ trốn trong đêm, kỳ thực  là thê tử của tội thần.
 
Ánh hào quang của Lâm Yến  kịp bắt đầu  sụp đổ.
 
“Sao  thể thế ? Ta rõ ràng …”
 
Ta ẩn  giữa đám đông, tận mắt thấy  mở tiệc chiêu đãi khách khứa,   thấy  ủ rũ thất thần.
 
 như thế vẫn  đủ.
 
22
 
Ba ngày , Lâm Yến và Thiền Duyệt cùng c.h.ế.t nơi bãi tha ma.
 
Máu    rút cạn, hôi thối  chịu nổi.
 
Ta   đẫm máu, bước  chỗ sâu nhất của dòng sông,   vực thẳm  đáy.
 
“Thần nhi, Mẫn nhi, mẫu  tới tìm các con đây.”
 
Trước đó, ba năm trời  sống bằng nghề mổ heo.
 
Từ một nữ nhân tay trói gà  chặt, đến khi d.a.o vung lên c.h.é.m xuống, chuẩn xác và mạnh mẽ.
 
Những vết chai  tay  cứng như đá.
 
Cuối cùng,   tự tay g.i.ế.t kẻ thù.
 
Chỉ tiếc cho hai đứa con của .
 
Trần nhi hiểu chuyện như thế,  lúc c.h.ế.t còn nắm c.h.ặ.t t.a.y :
 
“Mẫu , đừng , Thần nhi  sợ. Đợi… đợi kiếp , con vẫn sẽ  con của mẫu . Mẫu  nhất định  tới tìm con.”
 
Mẫn nhi thì càng đáng thương.
 
Khi vớt  xác con bé lên,  chẳng còn nguyên vẹn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-tai-sinh-qua-muon-roi/8.html.]
 
Rõ ràng buổi sáng nó còn dụi mắt, ngây thơ đáng yêu :
 
“Mẫu , con  ăn bánh đậu xanh.”
Truyện  đang  page Ô Mai Đào Muối
Bánh đậu xanh   xong, nhưng chẳng đợi  nó về ăn.
 
Lâm Yến nào ,  phận của Thiền Duyệt  hại  thảm hại, mà  phận  chính là   cố tình vạch trần.
 
Mạng của  và Thiền Duyệt, cũng là  tiễn .
 
23
 
Ta  ngờ Lâm Yến   thể tìm đến tận cửa. 
 
Lúc ,  đang bận rộn may áo mùa đông cho hai đứa nhỏ, bông gòn hảo hạng  đem  sân phơi nắng. 
 
Trắng xóa,  ánh mặt trời khiến lòng  cũng ấm lên.
 
Chính lúc , Lâm Yến xuất hiện ở cổng. 
 
Hắn…  lên  . 
 
 y phục   rách rưới, gương mặt  là bụi bẩn. 
 
Nếu   vì đôi mắt sáng ,  còn tưởng  là kẻ ăn mày từ  tới.
 
“Chiếu Vãn… hự!”
 
Hắn vì quá kích động mà bước tới, mới bước  một bước  ngã lăn xuống đất,  ôm lấy đôi chân lăn lộn. 
 
Thấy  tiến  gần,  cố nhịn đau, khóe miệng kéo  một nụ :
 
“Nàng xem,   dậy  .”
 
Nói xong,   cố gắng chống   lên, nhưng  như mong . 
 
Ta  sang chiếc xe lăn  xa, xem     tự  đến đây. 
 
Một kẻ tàn phế, từ Chương Châu  mò đến  đây, hẳn  tốn  ít công sức.
 
Ta đặt tay lên cánh cửa,  định dùng sức,  Lâm Yến bất ngờ bò  gần, nắm lấy chân .
 
Mũi giày trắng tinh lập tức  bẩn. 
 
Ta cau mày,  kiên nhẫn.
 
Hắn rụt , giọng đầy kích động:
 
“Ta   ! Sau  nhất định cũng sẽ   , Chiếu Vãn, nàng đừng chê .”
 
“Là Trương lang trung giúp ngươi chữa ?” 
 
Ta thật sự thấy lạ. 
 
Lẽ , kể cả Trương lang trung  tới, đôi chân  của  cũng chẳng cứu nổi.
 
24
 
“Không , ông   là  chữa .    tin, rõ ràng ở kiếp  là chữa khỏi . Nên  tìm một lang trung giỏi hơn, bây giờ   thể  .”
 
Ta  mồ hôi đầy mặt ,  thở yếu ớt,    đôi chân chẳng còn chút sức lực.