Ngẩng đầu lên,  thấy quản giáo Tiêu đang quỳ trần  đài,  lưng cắm một tấm bài tử hình, tên đao phủ phía  phun một ngụm rượu mạnh lên lưỡi đao, đang chờ để c.h.é.m đầu ông .
 
"Dừng tay!"
 
Tiếng kêu của  bi thiết, mấy tên lính phía  theo bản năng lùi  nhường đường cho .
 
"Ta  g.i.ế.c Dư Liệt Trọc,   mang đầu  về ! Mau dừng tay!"
 
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Ta giơ cao đầu Dư Liệt Trọc, chen qua đám đông ồn ào, cố sức chạy về phía ông .
 
Thế nhưng, còn  chạm đến mép đài cao, phía   vang lên tiếng "Hành hình".
 
Tấm lệnh xử trảm rơi xuống đất, cách  chỉ một gang tay.
 
Ta ngẩng đầu  thấy Tiêu quản giáo đang mỉm  với .
 
Nụ   tràn đầy sự dịu dàng, là thiện ý mà ông   bao giờ dành cho .
 
"Bình Quy, ngươi    ,  lắm!"
 
Ông  ngẩng đầu  bầu trời  cuối,  hét lên câu  cuối cùng trong cuộc đời  về phía trời xanh.
 
"Hồ tướng quân,  đồ  như , mạt tướng từ nay cũng  thể an tâm theo ngài !"
 
"Đợi ! Đừng..."
 
Ta giơ cao đầu của Dư Liệt Trọc,  định , một dòng m.á.u tươi nồng nặc  phun  từ cổ ông , b.ắ.n  mặt .
 
Nóng hổi.
 
Ta chớp mắt, m.á.u của ông  dường như đang chảy ngược lên mặt .
 
Máu thấm ướt tay , nhuộm đỏ cả tóc của Dư Liệt Trọc.
 
Máu của Tiêu quản giáo nóng hổi, bỏng rát.
 
Nóng đến mức  thể thiêu đốt  trong cái lạnh của mùa thu.
 
"Sư... Sư phụ!"
 
Ta thốt  câu   bao giờ dám , ngây   cái đầu của ông  lăn đến  mặt .
 
Mắt ông  thậm chí còn  nhắm, vẫn  thẳng  .
 
Thì  ông   từng ghét bỏ , thì  ông  vẫn luôn coi  là đồ .
 
Ta mắt đỏ ngầu, căm hờn  chằm chằm Lý giám quân  đài.
 
Là ông , là ông   g.i.ế.c quản giáo.
 
"Ôi, tiểu tử ngươi  về  đấy , còn g.i.ế.c  cả Dư Liệt Trọc nữa chứ, cũng  chút bản lĩnh đấy, tiếc là ngươi cùng Tiêu Minh Trác xúi giục  phản, bất chấp quốc pháp, coi thường quân quy, đều  tội như ,  thấy  cần  phí công dựng cái đài mới  gì, cứ tiễn ngươi  cùng luôn là ."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-quan-vi-lam-pho-ma-ma-sat-hai-the-nhi-ta-tu-huy-dung-huy-giong-gia-nam-ra-bien-cuong-bao-thu/chuong-7.html.]
Lý giám quân thản nhiên  vài câu, như thể   ông   g.i.ế.c một vị hiệu úy của triều đình, mà chỉ là tùy tiện bóp c.h.ế.t một con côn trùng nhỏ.
 
Trong lòng  phẫn hận, ném đầu Dư Liệt Trọc về phía ông , rút loan đao bên hông, hận  thể ăn tươi nuốt sống, uống m.á.u ông .
 
Ta đang định nhảy lên đài, bất chấp tất cả, g.i.ế.c  cho hả , nhưng  ngờ  một  đưa tay giữ chặt vai .
 
"Lý công công, công tội bù trừ,    cần thiết  thế chứ."
 
Ta ngẩng đầu   đó.
 
Người đến dáng vẻ  dũng oai phong, áo giáp vàng sáng, tay cầm một thanh đại kiếm bản rộng, đúng là một vị  hùng.
 
Hắn là Lệ Hành.
 
Là Lệ Hành  bỏ  năm năm, g.i.ế.c c.h.ế.t con trai .
 
Hai tay  nắm chặt.
 
Khoảnh khắc ,     nên hận ai nhiều hơn.
 
"Tay của phò mã, e rằng  vươn quá dài  đấy."
 
"Lý công công   là sai , quân doanh  dù  cũng là địa phận của Lệ mỗ, vươn dài  , vẫn  hỏi công công mới ."
 
Lệ Hành nhẹ nhàng đẩy   phía , đối mặt với Lý giám quân.
 
Ta  chằm chằm  cổ , lúc , chỉ cần một nhát dao,   thể đoạt mạng .
 
  nhớ  lời dặn dò của quản giáo  khi c.h.ế.t, tay khựng , lặng lẽ thu đao về.
 
Thôi , cứ để  sống thêm vài ngày thì ?
 
Người nhà họ Hồ hành sự quang minh chính đại,  sẽ  ngày  đường hoàng g.i.ế.c   tay .
 
"Phò mã gia    ý gì, Thánh thượng giao cho  chức giám quân,  tận trung với chức trách chẳng lẽ là sai ?"
 
"Sự sắp xếp của Thánh thượng, mạt tướng tự nhiên  dám trái lời, chỉ là... việc xử tử Tiêu hiệu úy, giám quân lẽ   cùng  thương nghị,  tấu lên thiên thính mới  thể hành hình.  nay thiên thính còn  nhận  tin, Tiêu Hiệu úy  c.h.ế.t ở đây , chuyện  nếu truyền tới tai Thánh thượng, e rằng..."
 
Lệ Hành chỉ  nửa câu, ý đe dọa  cần  cũng rõ, Lý giám quân dù tức giận, nhưng cũng  phát tác ngay tại chỗ.
 
"Phò mã   thật là vu oan cho  ..."
 
"Lý công công, Lệ Hành  đây   thắc mắc, đây là chiến trường,  là đại tướng biên cương do Bệ hạ đích  ban cho, nhưng công công hết   đến  khác gọi  là phò mã, chứ   tướng quân, chẳng lẽ công công  Lệ Hành ở trong quân mang hư chức, khó mà phục chúng?"
 
"Ngươi, ngươi, ngươi, Lệ Hành ngươi thật là đội cho  một cái mũ quá lớn,  gọi ngươi là phò mã là kính trọng ngươi, ý của ngươi hình như là đang trách   tước quyền của ngươi..."
 
Lý giám quân chỉ  Lệ Hành, hai tay run rẩy như thể sắp  tức c.h.ế.t đến nơi.
 
Lệ Hành  thấy  đủ: "Chẳng lẽ   ? Công công lợi dụng mấy ngày  vắng mặt,  hỏi nguyên do, tự ý  tay tàn độc với tướng sĩ  trướng , hôm nay công công  thể g.i.ế.c binh lính của , ngày khác   sẽ    chức vụ của Lệ Hành, dẫn binh nghênh chiến  ?"
 
"Ngươi!"