Nàng thậm chí còn dung túng cho  treo di vật của Thôi Lệnh Dung trong thư phòng,  hỏi,  trách, chỉ lặng lẽ dâng canh nóng mỗi khi  thức đêm xử lý công vụ.
 
Hắn  nàng thật lòng thích .
 
Tướng gia từng trò chuyện cùng ,     quan trường, nếu  sự trợ giúp của Thừa tướng,   đường  sẽ dễ hơn  nhiều.
 
Năm đó   phận mỏng manh,  thể cứu  Thôi thị.
 
Cho nên  cần quyền thế, cần chỗ dựa, cần bước lên đỉnh cao, để cả đời   bao giờ nếm  nỗi đau như  nữa.
 
  càng rõ bản  hèn hạ, mỗi  định đối xử  với Tống Vi,  thấy nụ  nàng, trong thoáng chốc  mắt  hiện về gương mặt bi thảm của Thôi Lệnh Dung lúc cuối cùng.
 
Sau , khi Tống Vi chẩn   thai,  ngoài mặt  biểu lộ gì, đêm đó   suốt trong thư phòng.
 
Hắn  lau thanh kiếm ,  thì thầm trong lòng:
“Lệnh Dung, như  ,  ? Ta   giãy giụa nữa, cứ để  quên ,  ?”
 
, đứa bé  giữ .
 
Tống Vi ngoài mặt   gì, trong lòng  kết bệnh u uất, chỉ vì nhiễm một trận phong hàn, đứa bé liền mất.
 
Khi tin truyền đến,  đang tranh cãi kịch liệt  triều, vì kẻ chủ mưu hãm hại Thôi gia  lật  vụ án,  hận  thể ăn tươi nuốt sống ,   thể buông tha?
 
Thế nên   về.
 
Đợi  hồi phủ, Tống Vi  ngủ say. Hắn  ở cửa  nàng  lâu, trong lòng bỗng thấy may mắn ——
 
… Nếu nàng còn thức,  thật sự    giải thích thế nào, càng     để an ủi nàng.
 
Bằng tính cách của nàng, hẳn chỉ cần ngủ một giấc dậy,  chuyện sẽ qua thôi.
 
Ngày tháng  còn dài, con cái  cũng sẽ , đợi tất cả lắng xuống,  sẽ bù đắp cho nàng.
 
, nàng  bao giờ khỏe  nữa.
 
Nàng thực sự bệnh nặng,   mấy đêm canh bên giường, nàng mơ mơ màng màng,   mộng thấy gì, luôn đổ mồ hôi lạnh.
 
Hắn giúp nàng lau mồ hôi, đút thuốc, cúi đầu gọi nàng, dỗ nàng mau tỉnh .
 
Cho đến hôm trời còn tờ mờ sáng, mật thám  phái  tìm tin tức về Thôi Lệnh Nghi bỗng truyền tin,   tìm  tung tích.
 
Hắn  hao tâm tổn trí tìm  duy nhất còn  của Thôi gia suốt mấy năm.
 
Cuối cùng  khẽ vuốt khuôn mặt mê man của Tống Vi,  nhỏ:
“Ta  một lát  về ngay.”
 
Xoay  rời ,    đầu . Hắn  , đúng lúc , Tống Vi tỉnh dậy.
 
Trong mắt nàng, chỉ còn thấy bóng lưng  rời .
 
Sợi dây trong lòng nàng, từ đó đứt đoạn.
 
Về …  chuyện kế tiếp, đều là sự trừng phạt mà  mệnh dành cho .
 
Một  nữa  , tràn ngập sắc đỏ, chính là đêm  lễ thành  của họ.
 
Hắn nghĩ,    chiếm  tiên cơ, chỉ cần lập tức  đón Thôi Lệnh Nghi về, chỉ cần  thành nốt chuyện cuối cùng .
 
Tất cả quá khứ sẽ tan biến,   sẽ trở về, đường hoàng cưới nàng, cùng sống một đời.
 
Với tính cách của nàng, hẳn nàng sẽ chịu đợi  mấy ngày.
 
 nàng  .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-sinh-hsze/ngoai-truyen-ta-minh-uu-2-ngoai-truyen-chu-tu-bach.html.]
Thì , nàng sẽ .
 
Đến chết, Tạ Minh Ưu cũng  từng  cho Tống Vi , kiếp  kiếp , cái c.h.ế.t của  đều giống .
 
Đời  nhiều thời điểm  đổi, nhưng kết cục chẳng đổi.
 
Kiếp ,  khi nàng mất,  tự xin  trị thủy, xuống nước cứu  mà mắc bệnh phổi,  chữa trị, cứ thế buông xuôi.
 
Kiếp  cũng thế, chỉ khác ở chỗ, tin nạn lũ truyền đến đúng lúc nàng thành .
 
Hắn ,   cứu nạn tức là sẽ chết.
 
  nghĩ,  cũng .
 
Ngoại truyện: Chu Tự Bạch
 
Chu Tự Bạch  một bí mật.
 
Thê tử của  khi ngủ thường  mơ, mỗi khi ác mộng sâu nặng, sẽ  mê.
 
Đêm khuya tĩnh mịch,  thường  những lời mơ  đánh thức,  thấy  ít.
 
Mà  từng  giấc nào là mộng .
 
Nàng : “Ta  cần nữa,   cần ngươi nữa…”
 
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Trả con cho … Tạ Minh Ưu, con !”
 
Hai  thành   vài năm, vẫn  từng  con.
 
Vậy mà trong mộng, nàng  gọi tên Tạ Minh Ưu, gọi cả đứa trẻ.
 
Mỗi ,  chỉ lặng lẽ ôm nàng, vỗ lưng dỗ dành, cho đến khi run rẩy   nàng dần lắng xuống, mới  ngủ yên.
 
Ngay cả nàng cũng    như thế, nhưng  thì hiểu rõ nguyên nhân.
 
Trước hôn lễ, hai nhà từng trao canh , hợp bát tự. Khi , lão Hầu gia còn thật sự mời vị phương sĩ giỏi nhất kinh thành.
 
Phương sĩ   bộ  tịch một hồi, cuối cùng chúc mừng rằng hai  là thiên tác chi hợp.
 
Hắn nghĩ, ừ,  nhận tiền, chẳng lẽ còn dám  ?
 
 khi tản , phương sĩ  lướt qua bên cạnh ,  hạ giọng, như vô tình  một câu:
 
“Hồn đăng song chiếu giả, mệnh bàn song luân chuyển,     hồn của kiếp .”
 
Chỉ    thấy.
 
Và  hiểu.
 
 thì  chứ?
 
Vốn dĩ   nghĩ, đời  chỉ  thể  xa xa,  Tống Vi gả cho kẻ họ Tạ , thủ giữ bổn phận bạn cũ, cứ thế sống hết đời.
 
Hắn  để tâm đến quỷ thần kỳ bí, trái  còn  tạ ơn trời đất —— chẳng  vị thần Phật nào hiển linh,  cho Tống Vi một cơ hội chọn lựa thứ hai.
 
Người trong lòng hít thở dần đều, Tống Vi ngủ  yên, như con mèo nhỏ cọ  n.g.ự.c .
 
Chu Tự Bạch nghĩ:
 
Ngày mai nhất định   miếu thắp hương, thành tâm một chút, cầu xin thần Phật,  cho họ một   , thì hãy phù hộ  và Tống Vi trọn đời trọn kiếp, giai lão bạc đầu.
 
-HẾT-