Cưới xong, chúng  ở cùng , Ngụy Phong  ngoài một năm để lập công, bây giờ  hồi kinh   chủ tướng.
Sau khi tiễn    về hết,  ở trong phòng xức thuốc cho Tề Kha.
Mặt của   phi đao cọ rách một đường, dùng gót chân cũng  thể nghĩ   là Ngụy Phong cố ý.
Hạnh Nhi đột nhiên đến gõ cửa: "Tướng quân, phu nhân, Đào cô nương bưng canh củ sen  ở ngoài viện,  là  đưa ."
Ta  bảo để nàng  , Tề Kha đột nhiên ngăn .
Ta  hiểu: "Làm  thế?"
Cảm xúc của Tề Kha  là phức tạp: "Ngươi xem qua tiểu thuyết ? Hôm nay   mặt công chúng  hùng cứu mỹ nhân, Đào Vân Nhi hiện tại  nửa đêm canh ba đến đưa canh, ngươi đoán   nàng   tâm tư gì ?"
Ta chắc chắn : "Nàng  bái sư."
"Ngươi..  nó   là   đầu óc !"
Tề Kha dùng tay nắm chặt mặt của : "Là bắt đầu nảy sinh tình ý với  !"
Ta: ......"
Tề Kha chỉ tiếc rèn sắt  thành thép   một chút, hắng giọng một cái để Hạnh nhi dẫn Đào Vân Nhi .
Đào Vân Nhi mang theo hộp cơm tiến đến,  khi hành lễ thì đem hộp để lên bàn.
Mặt mũi Tề Kha đầy vẻ nặng nề: "Đào cô nương,   lời    thẳng,  cứu cô nương chỉ vì bản   chút giao tình với trượng phu cô nương mà thôi, hiện nay trượng phu cô nương tung tích  rõ,    chăm sóc cô là việc nên , tâm ý của cô nương tha thứ cho   thể tiếp nhận."
Đào Vân Nhi sửng sốt mấy giây, đột nhiên cúi  bắt đầu nôn khan.
Ta  doạ đến mức vội vàng  lên vỗ lưng cho nàng: "Có chuyện gì ! Nôn nghén vẫn còn nghiêm trọng như ?."
Đào Vân Nhi: "Không  nôn nghén, là  mấy lời của tướng quân  cho buồn nôn."
Ta: ......"
Tề Kha: ......"
Hắn mất mặt  khan hai tiếng: "Ta chỉ đùa một chút thôi."
Tiếp lấy tranh thủ thời gian  sang chuyện khác, bưng một bát canh củ sen lên: "Canh    tệ."
Đào Vân Nhi nhanh nhẹn bưng canh , đưa cho  một chén nhỏ, còn  một lớn bình đều cho :
"Thân thể phu nhân vốn tôn quý  mà hôm nay  xả  cứu giúp, phần tình nghĩa  Vân nhi xin nhớ kỹ, về  hài nhi  đời, cũng nhất định nhắc nhở nó về phần ân tình ."
Ta lệ nóng quanh tròng mắt.
Quả thực  quỳ xuống dập đầu Đào Vân Nhi một cái.
Không nghĩ tới A ha ha ha a,   “ông trời con”  nhận ân nghĩa  là !
Liếc qua gương mặt đen sì của Tề Kha  nhịn   ngửa mặt lên trời  to, cầm tay Đào Vân Nhi và  một cách chân thành hết mức  thể: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha   câu   của ngươi,  an tâm !"
Đào Vân Nhi khẽ cau mày: "Thân phận của   rõ, chỉ sợ mang  phiền phức cho hai vị. Chi bằng   để cho   chút việc tạp vụ trong phủ,  với bên ngoài  là hạ nhân mới mua về là ."
"Như   ! Ngươi còn mang mang thai mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phu-the-tuong-quan-rat-so-chet/chuong-3.html.]
Ta nghĩ nghĩ,  hắc hắc: "Ngươi   lo,   biện pháp ."
5.
Ngày thứ hai, chúng  cố ý gióng trống khua chiêng  đường, xa xỉ bao một tủu lâu lớn nhất  kinh thành.
Quả nhiên, hành động   thu hút hết sự chú ý của   quanh đây.
Ta kéo tay Đào Vân Nhi xuống xe, ông chủ tửu lâu tự   đón: "Tề phu nhân hồi lâu  tới ."
Hắn  đánh giá Vân Nhi  bên cạnh , bụng  chút nhô lên,  ăn mặc snag quý,  nhịn  mà hỏi: "Vị phu nhân   là lạ mắt,   là phu nhân nhà ai đây......"
Các quý phụ  xung quanh hóng chuyện đều che miệng  nhẹ:
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Khương Nhan Thanh  thật đúng là  bệnh, chả nhẽ  xem ngoại thất của phu quân  như tỷ  thật ?"
"Nhìn cô nương  còn mang mang thai nữa, nếu sinh    là trưởng tử của Tề Tướng Quân thì là gì?"
"Chậc chậc chậc, Khương Thanh Nhan  cũng  sợ mất mặt   ."
......
Đào Vân Nhi kéo kéo ống tay áo của ,  vỗ vỗ tay của nàng xem như an ủi.
Sau đó gào to mồm lên: "Cái gì mà phu nhân nhà ai, đương nhiên đây là phu nhân Tề gia."
Mắt của ông chủ tửu lâu liếc  Tề Kha một cái, nháy mắt hiểu chuyện vội vàng nịnh nọt: "Chúc mừng Tề Tướng Quân sớm  quý tử."
Tề Kha duỗi tay : "Ngươi chúc mừng sai  ."
Lão bản: "A?"
Lão bản mờ mịt  im tại chỗ,  và tề Kha mỗi  đỡ một bên Đào Vân Nhi, dìu nàng   trong   trong: "Di nương cẩn thận một chút,   trong bụng   là  đá Ngài  ?"
Tề Kha: "Cha  già mới   con, nhất định  cẩn thận."
Ta: "Ông chủ! Gọi món ăn!"
......
Không quá ba ngày, tin tức Tề lão tướng quân tại biên cương mới cưới phu nhân, còn đưa về kinh dưỡng thai liền truyền khắp kinh thành.
Đêm đó Tề Kha  xổm ở  hiên,  bức thư  thúc ngựa  roi  ngừng nghỉ từ biên cương gửi về, lâm  trầm tư.
Ta  xổm ở bên cạnh : "Cha ngươi  gì?"
"Ông   ở  gốc cây lê nhà chúng   một rương vàng."
Ta: "Quá ngon!"
Tề Kha lau mặt một cái: "Ông  bảo  đào lên  lấy tiền  mua cho  cỗ quan tài  một chút."
Ta: ......"
Không còn lời nào để ,  vỗ vỗ lưng của : "Kiên cường lên, chờ nam chính nghịch thiên bình an xuất sinh, chuỗi ngày khổ ải của chúng  cũng coi như chấm dứt, Ta ở đây, trong lòng  nỗi khổ thì cứ   ."
Tề Kha: "Ta  đánh ngươi."
"Ta  đến chỗ Đào Vân Nhi xem nàng  đắp kín chăn mền   nhé......"