Phúc Hắc Cũng Phải Có Nguyên Tắc - Chương 14:14
    Cập nhật lúc: 2025-10-28 00:12:55
    Lượt xem: 2 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Triệt qua thăm ông ngoại, thuận tiện đón vợ về nhà.
Ông Tiêu chỉ giữ hai ở ăn một bữa cơm trưa, đuổi họ về.
Thế là, đồng chí thiếu tá đành "phu thê song hành" cùng vợ về nhà.
Việc đầu tiên Diệp Vũ khi về đến nhà là thẳng phòng sách mở máy tính.
Việc đầu tiên Tiêu Triệt là xông bế thốc cô lên từ phía , về phòng ngủ, tiến hành "nghĩa vụ" hài hòa cho lắm.
"Này, thả em xuống! Em mở máy tính, em lên mạng!"
"Để 'nộp thuế' xong chứ."
"Biến!"
"Bà xã, nhớ em."
"Tấm lòng của em nhận , cho em mở máy tính ." Diệp Vũ nhân lúc đang cởi đồ, liền bò dậy định xuống giường.
Tiêu Triệt phi một cái, đè cô bẹp dí xuống giường, động tác nhanh chóng lột đồ cô sạch sẽ, dứt khoát lưu loát mà " thẳng vấn đề".
"A... Đồ khốn..." Cô nắm tay đ.ấ.m vai .
"..."
"... Chậm... chậm một chút... Ưm..."
"..."
Nghĩa vụ "nộp thuế" liên tục tiến hành, tốn thời gian khá lâu.
"Bà xã, yêu em..."
Diệp Vũ ôm tấm lưng trần của , mệt đến thở , thều thào: "Anh 'yêu' mãnh liệt quá."
"Anh xin ."
"Sao ?"
"Mới tân hôn bỏ em một ."
"Đồ ngốc, em mà."
Anh dụi dụi cổ cô, tận hưởng sự ngọt ngào ấm áp khi hai cơ thể dán sát : "Có nhớ ?"
"Ừm."
"Nhớ thật ?"
"Nhờ thật." Nhớ 'đập c.h.ế.t' luôn đây .
Tiêu Triệt cúi xuống hôn cô, bắt đầu một "hiệp" mới.
Sau một trận "chiến đấu kéo dài" nữa, Diệp Vũ dùng cả tay lẫn chân đạp , bước xuống giường, chân mềm nhũn, nhịn đầu lườm một cái.
Vị thiếu tá nào đó sấp giường hì hì vợ: "Anh chờ em ."
"Biến!"
Diệp Vũ phòng vệ sinh tắm rửa qua loa, đó phòng sách mở máy tính, đăng nhập, game, treo hai tài khoản để bày sạp, lúc lòng mới coi như định trở .
Dạo "ép" rời xa internet, cô "nghẹn" c.h.ế.t !
"Bà xã..."
Diệp Vũ nhíu mày, thèm đáp . là như hổ đói, cô cảm thấy 'tiêu' nổi.
Rất nhanh, thiếu tá liền chạy sang "tìm vợ", bế thốc cô lên kiểu công chúa, thuận tiện hôn trộm lên môi một cái, kiểu lưu manh: "Đi nào, cô bé, cùng tiếp tục 'vui vẻ' nào."
"..." Diệp Vũ (囧) : "Thiếu tá, lưu manh quá."
"Với vợ thì lưu manh thế nào mà chẳng . Đây gọi là 'chơi lưu manh hợp pháp'."
"Em phục ."
"Bà xã, em gì hỏi ?"
"Hỏi gì?"
"Ví dụ như... chuyện bố và ông ngoại?"
"Em mắt mà," Diệp Vũ dừng một chút, tiếp tục rõ lập trường: "Em xen ."
"Bà xã, em thể 'thấy c.h.ế.t mà cứu' như ."
"Xin cứ coi như em tồn tại là . Em từ nhỏ lấy 'vợ hiền dâu thảo' mục tiêu phấn đấu, và bây giờ cũng ý định 'dựng' cái mục tiêu đó lên."
Thiếu tá ôm vợ về giường tiếp tục âu yếm. Cho dù gì, chỉ ôm cô thôi cũng thấy thỏa mãn .
Diệp Vũ chuyện với một lúc mệt quá, ngủ . Rốt cuộc, "chuyện " đúng là việc tốn thể lực, còn ở giường - một nơi dễ khiến sa ngã - nên cô vốn định lên mạng một lúc, giờ chui lòng chồng ngủ khì.
Diệp Vũ mùi thức ăn thơm lừng lôi kéo tỉnh dậy. Lúc , bụng cô đang đói sôi ùng ục, đúng là "vận động" tiêu hao quá nhiều năng lượng.
"Bà xã, dậy ăn cơm thôi."
Diệp Vũ mở đôi mắt mơ màng, nụ quyến rũ như Mona Lisa của "Tiêu đào hoa", lẩm bẩm một câu: "Ảo giác."
"Ảo giác gì? Dậy nếm thử tay nghề của ." Anh cúi xuống bế cô dậy khỏi giường, thuận thế hôn trộm lên môi cô.
Diệp Vũ vòng tay qua cổ , : " là đàn ông thời hiện đại. Em đúng là vớ món hời lớn ."
" , đúng , giờ em mới 'tỉnh' ?"
"Khiêm tốn khiến tiến bộ, kiêu ngạo khiến tụt hậu. Đồng chí Thiếu tá, cảnh giác đấy."
Tiêu Triệt đổi tư thế bế, để hai chân cô vòng qua eo , tay ôm lấy eo cô, ép cô bức tường cạnh cửa phòng ngủ, ghé sát: "Bà xã, đây, 'thưởng' cho chút ."
"Ưm..." Diệp Vũ định mở miệng từ chối thì chặn miệng .
Hai hôn nồng nhiệt, dần dần mất kiểm soát, cuối cùng lăn về giường. Sau một "trận chiến" nhẹ nhàng, Tiêu Triệt chống trán lên trán cô, khẽ: "Làm bây giờ, em biến thành cầm thú ."
"Xì, bản chất vốn dĩ là cầm thú , đừng đổ tội cho em." Gương mặt cô vẫn còn ửng hồng cơn hoan ái, giọng mềm mại xen lẫn chút hờn dỗi.
"Thích ?" Anh hỏi với ý tứ khác.
Diệp Vũ mổ nhẹ lên môi , khẽ : "Thích."
Anh cúi đầu hôn cô ngấu nghiến.
"Chúng ăn cơm thôi."
"Anh bế em." Cô hiếm khi nũng.
"Tuân chỉ 'Lão Phật gia'."
"Hi hi..."
Hai ăn cơm tối xong, quấn quýt sô pha xem TV.
"Diệp Vũ."
"Hửm?"
"Em sợ hỏng dáng ?"
"Người đàn ông thích em sẽ để ý đến vòng eo của em. Người để ý vòng eo của em thì tức là thật lòng thích em. Mà thích em, em việc gì quan tâm đến cái của ."
Kết luận là cô chẳng lo lắng chút nào về chuyện .
Thư Sách
"Đồng chí Thiếu tá," Diệp Vũ đưa tay vỗ vỗ đầu : "Đừng vòng vo nữa. Em đảm bảo sẽ tránh thai, bầu em sẽ sinh. Nếu chính sách cho phép, em cũng ngại sinh thêm mấy đứa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phuc-hac-cung-phai-co-nguyen-tac/chuong-1414.html.]
"Thật ?"
"Em đùa chắc."
"Em sợ con sẽ trói buộc em ?"
"Tiêu Triệt ," Diệp Vũ tặc lưỡi hai tiếng, bấm điều khiển chuyển kênh : "Với bối cảnh gia đình của , hình như lo lắng là mới đúng. Anh nên lo em sẽ bám riết lấy buông, đặc biệt là lỡ ngày nào đó chuyển ngành vứt bỏ em."
"Chí hướng của là quân nhân chuyên nghiệp."
"Vậy thì quá, em coi trọng Quân hôn."
"Nhỡ em gặp em yêu thì ?"
"Thái hậu nhà em tuy ép cưới hết đến khác, nhưng," Diệp Vũ đầu , "Em sẽ gả cho một mà ngay cả 'thích' em cũng thích. Em 'thảm' đến mức uất ức bản như ."
"Anh là 'yêu'." Lời , tim cũng thót .
Diệp Vũ im lặng một lúc, nhẹ: "Vương Thiến và mấy đứa bạn em thường em quá lý trí, cũng quá lạnh lùng, giỏi thêu dệt nên tình yêu nhưng thấu tình yêu quá rõ ràng, hoài nghi tình yêu. Em thể bọn họ sai, nhưng em cũng thể bác bỏ. Bởi vì... em từng thật sự yêu ai. Mà em thấy, lúc tình yêu ập đến, ít thể giữ lý trí và bình tĩnh. Tình yêu vốn là đại danh từ của 'xúc động' mà."
"Em trả lời ."
"Bởi vì em trả lời . Chuyện xảy , dù bây giờ em trả lời thế nào thì cũng chẳng lên điều gì." Cô dừng một chút, đầu, lườm : "Chúng đang tân hôn đấy, bàn luận với em chủ đề 'bi thương' như là c.h.ế.t ?"
Tiêu Triệt vẻ mặt vô tội và uất ức cô: "Anh sợ mất em thôi mà."
"Vậy thể yêu em mãi mãi ? Biết tương lai ' lòng đổi ' là ."
"Anh gì thời gian rảnh rỗi mà cũng chẳng cơ hội."
"Vậy thì thành thật 'buộc' cái cây là em đây , rảnh rỗi đừng suy nghĩ vẩn vơ."
"Em cũng sẽ thành thật chứ?"
"Em từ nhỏ là 'công dân lương thiện tuân thủ pháp luật' ."
"Nếu..." Giọng hạ thấp và nhẹ: "Nếu tương lai em yêu khác, nhớ cho , sẽ thành cho em."
"Biến!"
"Đây là lời thật lòng của ."
"Cút ngay cho chị! Anh tưởng chị đây ăn no rửng mỡ mà đ.â.m đầu Quân Hôn ?"
"Em chắc chắn về tình cảm của đến ?"
"Đương nhiên. Em từ nhỏ tiếp thu giáo d.ụ.c của Đảng, thời khắc mấu chốt thể bôi nhọ Đảng . Mặc dù em khinh bỉ cái tư tưởng phong kiến 'chung thủy đến già', nhưng đối với từ 'chung thủy' đầy lý tưởng , em vẫn vô cùng sùng bái, hướng tới và nỗ lực phấn đấu vì nó."
"Anh chờ em yêu ."
"Không đấy."
"Anh trai ngời ngời, bối cảnh 'hùng hậu' như , quyền tiền, em yêu thì yêu ai?"
"Chị đây ham hư vinh."
"Vậy yêu em như thế, em nỡ lòng nào yêu ?"
"Khỉ thật, em nổi da gà c.h.ế.t ?"
Tiêu Triệt ôm chặt cô, vùi đầu cổ cô cọ cọ: "Bà xã."
"Hửm?"
"Bà xã."
"Ừ."
"Bà xã..."
"Anh đủ ? Có chuyện thì , gì thì im, đừng ồn em xem TV."
"Hay là... chúng tâm sự giãi bày tình cảm ."
"Anh rảnh quá nhỉ."
"Vậy... là em giúp bố và ông ngoại hòa giải ."
"Nói tình hình cụ thể xem nào." Diệp Vũ chịu thua.
Thế là Tiêu Triệt liền kể ân oán của thế hệ .
Nghe xong, Diệp Vũ im lặng một lát, cảm thán một câu: " là tình tiết 'cẩu huyết' kinh điển."
Ông nội Tiêu là nhà tư bản điển hình thời Dân quốc, còn ông ngoại Tiêu là xuất lao động nghèo khổ, tham gia cách mạng cuối thời kỳ Ch·iến tr· giải phóng. Tổ tiên nhà ông nội Tiêu là địa chủ, còn tổ tiên ông ngoại là tá điền... Tóm , một bên là giai cấp áp bức, một bên là giai cấp áp bức.
Tân Trung Quốc thành lập, nhân dân bình đẳng, độc lập. Sau đó đến thời kỳ "cải tạo", hai giai cấp đối địch phân về cùng một nông trường "cải tạo".
Vô tình thế nào, con cái hai nhà trúng . Sau , khi "minh oan", "cải cách mở cửa", bố Tiêu bỏ trốn theo ...
Tóm , gì "cẩu huyết" nhất, chỉ "cẩu huyết" hơn.
"Em gì đấy?" Tiêu Triệt đưa tay nhéo eo cô.
"Cảm thán chút thôi. Chuyện nhà đúng là 'mùi' Quỳnh Dao, 'mùi' giật gân (thiên lôi)."
"Anh đang chuyện nghiêm túc với em đấy."
"Em đang nghiêm túc lắm đây chứ."
"Nhìn cái vẻ mặt với giọng điệu của em xem, nghiêm túc cái nỗi gì."
"Em chỉ là đang ' bình tĩnh' thôi."
"Em thì lúc nào bình tĩnh ."
"Nói bậy! Lúc 'dụ dỗ' em, chị đây bình tĩnh lắm mà."
"Giả vờ thôi."
"Ai giả vờ thì đó ." Cô liếc xéo .
"Anh, là giả vờ." Thiếu tá lập tức "xìu".
"Hừ."
"Mai kế hoạch gì , bà xã?"
"Chắc mời mấy cô bạn của em một bữa, thì bọn họ em lấy chồng mà báo, chắc lột da em mất."
"Được."
"Điều khiển đây, đưa . Em xem máy tính chút."
Diệp Vũ phòng sách xem game đang treo máy, bổ sung hàng mấy sạp đang trống, tiếp tục treo. Sau đó, cô thu nhỏ cửa sổ game, mở trình duyệt, định tìm gì đó để xem.
Đáng tiếc, cô còn kịp mở trang web nào thì vị thiếu tá nào đó bước .
"Bà xã, xem TV với ."
"Đừng quậy."
"Bà xã, chờ về đơn vị em hẵng 'tương tương ái' với cái máy tính nhé."
"Thôi ." Diệp Vũ "đau lòng từ bỏ sở thích".
"..." Vị thiếu tá vạch đen đầy đầu. Bà xã , vẻ mặt và giọng điệu của em... đả kích quá đấy.
