Phúc Hắc Cũng Phải Có Nguyên Tắc - Chương 24:24
    Cập nhật lúc: 2025-10-28 13:26:15
    Lượt xem: 2 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gió nhẹ.
Lái xe đêm con đường vắng vẻ hơn nhiều so với ban ngày, gió thổi vi vu, mang đến cho một cảm giác yên tĩnh bao nhiêu bộn bề.
Đưa ba cô bạn về tận nhà, còn một lang thang trong thành phố lạ quen , Diệp Vũ bỗng cảm thấy một nỗi buồn man mác.
Cuộc sống thật đơn điệu, trêu chọc cô bé một chút cũng thể hiểu , đúng ?
"Vậy thì cứ chờ đợi sự sa ngã , nếu tình yêu thật vĩ đại..."
Tiếng chuông điện thoại dành riêng cho một đối tượng vang lên. Diệp Vũ vội vàng bật tai .
"Tiểu Vũ, mau 'c.h.ế.t' qua đây cho dì!"
"Dì Tư, nửa đêm nửa hôm dì kích thích gì thế?"
"Dì kích thích lớn lắm! Bớt ba hoa , nhanh lên đường chạy qua đây, Đảng nhiệm vụ quan trọng giao cho cháu!"
"Đảng liên quan gì đến cháu."
"Hay để dì bảo cháu 'công tác tư tưởng' cho cháu nhé?"
"Dì Tư triệu hồi chính là sứ mệnh của cháu! 'Tiểu nhân' lập tức lên đường, tuyệt đối phụ lòng kỳ vọng của Đảng!"
"Nhanh qua đây!"
"Vâng." Xảy chuyện gì ? Bình thường dì Tư thể nào nửa đêm gọi điện cho cô, còn lôi cả cô để chuyện, rõ ràng là chuyện đang giấu 'Thái hậu'.
Thôi, nghĩ nhiều cũng chẳng bằng trực tiếp phi qua đó. Diệp Vũ bẻ lái, về tiểu khu lấy hai bộ quần áo tắm rửa, đầu lái thẳng lên cao tốc.
Lái xe năm sáu tiếng đồng hồ, đang lúc sắp xuống cao tốc thì di động vang lên.
Diệp Vũ chú ý tình hình xe cộ, cũng để ý ai gọi tới, trực tiếp bật loa ngoài: "Alô, xin chào."
"Tiểu Vũ, hôm nay qua đại viện ?"
"Ông ngoại ạ? Cháu qua , cháu đang ' bộ' cao tốc đây."
Thư Sách
"Xảy chuyện gì?" Ông Tiêu vẫn cảnh giác.
"Cháu cũng nữa. Tối qua nửa đêm dì Tư đột nhiên gọi điện bảo cháu qua chỗ dì . Cháu cúp máy là thu dọn đồ đạc lên đường luôn. Phải đến nơi mới chuyện gì."
"Đừng vội, chuyện gì cũng sợ nhất là vội. Qua đó xem thế nào, nếu cần gì thì gọi điện cho ông."
"Vâng ạ, cảm ơn ông ngoại."
"Vậy cháu lái xe cẩn thận nhé, ông cúp máy đây."
"Vâng ạ."
Diệp Vũ cố gắng tỉnh táo, lái xe đến trạm thu phí khỏi cao tốc.
Trả tiền xong, xe xuống cao tốc, điện thoại reo.
"Dì Tư."
"Đến thẳng Cục Công An Thành Phố."
"Hả? Chẳng lẽ cháu truy nã liên tỉnh ?"
"Nghiêm túc chút ."
"Vâng... Dì thụ lý vụ án rắc rối gì tìm cháu cũng vô dụng mà. Cháu bên 'Công - Kiểm - Pháp' , đặc biệt là giờ đang ở tỉnh khác, 'rồng mạnh át rắn đất' ."
"Không thời gian cháu ba hoa. Đến Cục Công An đón Lôi Lôi ngay."
"A? Bây giờ còn nghỉ hè mà."
"Ít nhảm ! Lôi Lôi giao cho cháu phụ trách, khi nào dì gọi điện thì cháu đưa nó về."
"Dì út, dì gặp rắc rối gì ?"
"Dì ngày nào chẳng giao tiếp với rắc rối, hôm nay cháu mới ?"
"Dì út..."
"Được , cháu gì . Cháu chỉ cần trông Lôi Lôi cho là giúp dì đại ân ."
"Vậy dì tự cẩn thận nhé."
"Ừ, đừng cho cháu đấy."
"Cháu ."
"Được , dì cúp máy đây."
"Vâng ạ." Diệp Vũ nhíu mày. Dì Tư nhận vụ án khó nhằn gì nữa đây. Thật là, chuyên về kiện tụng ly hôn kinh tế hơn , cứ đ.â.m đầu án hình sự. Từ xưa đến nay, bọn tội phạm mất hết nhân tính nhiều vô kể, trả thù là chuyện thường ngày.
Dì Tư chỗ nào cũng , chỉ là tinh thần chính nghĩa quá thừa thãi, mỗi phá án đều hăng như tiêm m.á.u gà, đúng là khó hiểu.
Ủa, đúng! Dì Tư kéo cô "lính đ.á.n.h thuê", thế còn ông dượng út vĩ đại của cô ?
Diệp Vũ nhanh nhẹn mở danh bạ, tìm tên dượng út, bấm gọi.
"Alô, dượng út."
"Đến ? Đi đường vất vả." Giọng chồng dì Tư luôn trầm rắn chắc.
Ca? Mèo? Xem hai vợ chồng họ thông đồng với . "Dượng út, cháu mang Lôi Lôi , dượng nhớ nó ?"
"Cũng sắp nghỉ hè . Vừa dạo đội của dượng huấn luyện cũng bận, cháu cứ vất vả chăm sóc nó ."
"Được , cháu hiểu , cháu cúp máy đây."
Chồng dì Tư ở đầu dây bên khẽ hai tiếng.
Diệp Vũ âm thầm bĩu môi. Tại cùng với tuổi kết hôn tăng lên của dì Tư, hình tượng dượng út nghiêm túc trọng trong ấn tượng của cô từ từ sụp đổ thế ? Vừa rõ ràng là ông đang hả hê, rõ ràng là !
Lúc Diệp Vũ đến Cục Công An Thành Phố XX, đang lượn lờ tòa nhà văn phòng, nên tìm ai để đón cô em họ nhỏ, thì một cảnh sát cao lớn, trai, rạng ngời như ánh mặt trời xuất hiện ngay mặt cô.
"Cháu gái của luật sư Giang ? Chào cô."
"Chào , đến đón Lôi Lôi."
"Đi theo , con bé đang chơi ở tổ chúng ."
"Chị!"
Diệp Vũ bước văn phòng lớn giống như trong phim "Tổ trọng án 6". Còn kịp quanh một vòng, cô thấy một giọng mềm mại. Sau đó, chủ nhân của giọng đó lao về phía cô với sự nhiệt tình như tìm thấy tự do.
"Chào, Lôi Lôi."
"Chị ơi, chị đến đón em! Sao lúc chị kết hôn cho em hoa đồng?" Đối với việc hoa đồng cho chị họ , Điền Lôi 6 tuổi vẫn canh cánh trong lòng.
"Đám cưới còn , em hoa đồng cái gì." Diệp Vũ cưng chiều cốc nhẹ lên đầu cô bé, đó với cô gái xinh như hoa trong văn phòng: "Phiền cô chăm sóc em , chúng đây."
Một đàn ông trông như tổ trưởng tới, liếc Diệp Vũ một cái, cẩn thận đ.á.n.h giá cô nữa, với vẻ chắc chắn: "Giao cho cô ? Tình hình cụ thể luật sư Giang với cô ?"
"Chưa ạ. Dì Tư chỉ bảo đến đón em gái thôi."
Vị tổ trưởng do dự một chút, lựa chọn từ ngữ ôn hòa hơn để : "Vụ án luật sư Giang đang thụ lý chút rắc rối, đối phương khả năng sẽ tay với Điền Lôi. Cô..." Trông mỏng manh yếu đuối thế đáng tin ? Lỡ đường xảy chuyện thì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phuc-hac-cung-phai-co-nguyen-tac/chuong-2424.html.]
Diệp Vũ đương nhiên những lời hết trong mắt , cô , cảm thấy nên trấn an sự lo lắng của khác một chút.
Đáng tiếc, cô bé Điền Lôi giành trả lời . Cô bé vẻ mặt kiêu ngạo : "Chú Vương, chú cần lo lắng ! Chị cháu chẳng qua là năm đó nổi loạn thi trường cảnh sát thôi, chứ chị lợi hại như cảnh sát ."
Diệp Vũ gượng, cô cảm thấy cô em họ thật tình đang khen .
"Thật ? Vậy thì đáng tiếc quá."
"Trẻ con khoác thôi, đừng tin thật."
"Để tìm đưa hai chị em ."
"Không cần, cần ạ. lái xe đến, đón Lôi Lôi xong là về thẳng luôn."
"Không ở XX cũng . Vậy hai chị em đường cẩn thận."
"Vâng ạ, thật là phiền ."
"Không , , luật sư Giang ngày đầu tiên việc với chúng ."
"..."
Diệp Vũ dẫn cô em họ nhỏ lên xe, ném cô bé ghế , lái xe thẳng khỏi Cục Công An.
Cô lái xe mấy tiếng đồng hồ, vốn nghĩ đến nơi thể nghỉ ngơi một chút, nhưng xem tình hình , thôi, vẫn nên sớm chạy về thì hơn.
"Lôi Lôi, xảy chuyện gì ?"
Điền Lôi thoải mái gặm đồ ăn vặt ở ghế , gặm : "Không ạ. Chỉ là suýt nữa bắt cóc em."
"Rắc rối cũng lớn đấy."
"Vâng ạ. Cho nên bảo em cùng chị."
"Chị vệ sĩ Trung Nam Hải."
"Mẹ bảo ở bên sẽ an hơn. Đến bên chị ở đó, sẽ nguy hiểm." Chị họ là một sự tồn tại mạnh mẽ, cũng giống như chị.
"Đồ nịnh hót."
"Chị ơi, rể cũng là giải phóng quân giống bố em ? Anh trai ?"
"Cũng tàm tạm."
"..."
Đường về thêm cô bé Điền Lôi, Diệp Vũ chẳng hề cô đơn. Hai chị em , lái xe một mạch về XX, thẳng tiến đến đại viện quân khu nọ.
"Oa! đại viện trong truyền thuyết!" Cô bé Điền Lôi lém lỉnh dí sát mặt cửa sổ xe ngó xung quanh.
"Lấy lắm truyền thuyết thế?"
"Người thấy bao giờ, đương nhiên là truyền thuyết ."
"Tiểu Vũ?" Ông Tiêu dạo bên ngoài về, thấy cháu dâu ngoại thì giật kinh ngạc. Lại thấy cô bé bụ bẫm như búp bê cô bế xuống xe, ông càng tò mò: "Đây là con bé nhà ai thế?"
"Em họ con, con gái dì Tư ạ."
"Cháu chào ông ạ." Miệng cô bé Điền Lôi ngọt.
"Chào cháu, cháu bé mấy tuổi ?"
"Dạ 6 tuổi ạ."
"Học lớp mấy ?"
"Dạ lớp một ạ."
"Qua đây với chị mà học ?"
"Mẹ cháu xin nghỉ phép cho cháu ạ."
"Dì Tư của cháu nghề gì?"
Đã thủ trưởng đúng là giống thường, lập tức phát hiện điểm đúng. Diệp Vũ : "Dì là luật sư, chuyên về án hình sự ạ."
"Là vụ án rắc rối ?"
"Chắc là đến nơi đến chốn ạ."
"Thế dượng của cháu ?"
"À, dượng bận việc đơn vị ạ."
"Cũng là quân nhân?"
"Dạ, bộ đội phòng cháy chữa cháy cảnh sát vũ trang ạ."
"Ông cứ tưởng cả nhà các cháu đều là cảnh sát."
"Sao thể ạ."
"Ông nhớ Tiểu Triệt từng cháu xuất từ gia đình cảnh sát."
Diệp Vũ lặng lẽ lau mồ hôi: "Bên nhà bố cháu thì đúng ạ, bên nhà bà ngoại thì ." Con rể nhà bà ngoại thì càng thể đảm bảo nghề nghiệp thống nhất .
"Về nhà ."
"Vâng ạ."
"Gia đình cảnh sát là thế nào? Chỉ Tiểu Triệt qua một câu, cũng rõ lắm."
"À... cũng gì đáng ạ. Tổ tiên nhà cháu vốn xuất từ công môn, con cháu dòng họ vẫn luôn việc trong Lục Phiến Môn (ngành cảnh sát, nha dịch thời xưa) cổ xưa . Đến xã hội mới thì thành cảnh sát trị an thôi ạ." Lịch sử gia tộc thật gì ho, nghề sai nha bắt thời xưa cũng là nghề thấp kém. mấy cái khuất tất bên trong của một gia tộc thế gia thì chỗ đáng để nghiền ngẫm.
Dù cũng là thế gia mà, Diệp Vũ thật khá là tự hào. Mấy thứ đồ cũ ông bà tổ tiên nhà họ truyền giá trị khảo cổ văn hiến, thứ còn thua gì cuốn "Tẩy oan lục" của pháp y Tống Từ.
Ông Tiêu hiểu : "Vậy nhà các cháu trong tay là 'hàng thật'."
Diệp Vũ nhạt: "Có 'hàng thật' gì ạ, khoa chân múa tay thôi, còn bằng Quyền thể d.ụ.c cảnh sát và Quyền thể d.ụ.c quân đội bây giờ."
Ông Tiêu cũng hỏi thêm nữa. Điều ông thì đều . Xuất từ gia đình cảnh sát như , Diệp Vũ là cháu gái trưởng, nếu chút võ công thì mới là chuyện . Vậy mà giờ ông hề cô cháu dâu ngoại võ công.
Diệp Vũ hì hì ông Tiêu: "Có mách lẻo với ông ?"
"Có chứ! Bảo cháu là đại tỷ xã hội đen."
Diệp Vũ vạch đen đầy đầu: "Từ 'hoa trắng nhỏ' một bước lên 'đại tỷ xã hội đen', cái cách cũng lớn thật đấy." Cô bé nghèo nàn đúng là lợi hại.
" là lớn thật." Ông Tiêu tán thành.
"Ông ngoại, cháu quán bar, ông giận ?"
"Không . Người trẻ cuộc sống của trẻ, ông đồ cổ. Con bé nhà chiều hư , nó gì gì cháu đừng để trong lòng, đừng chấp nhặt với trẻ con."
"Dạ , ."
"Chị ơi, chúng ở nhà ông đến nghỉ hè ?" Cô bé Điền Lôi từ nhà ăn chạy chen ngang.
"Nghỉ hè?" Ông Tiêu ý tứ trong lời .
Cô bé Điền Lôi thành thật : "Vâng ạ, nghỉ hè tất cả chúng cháu đều qua chỗ Hai với chị."
"Cậu Hai của cháu?"
Diệp Vũ lập tức hiểu ý: "Tham mưu trưởng ạ."
Ông Tiêu đến thể vui hơn: "Tốt, !" Thằng cháu ngoại cưới cô vợ thật.
Ý gì ? Diệp Vũ chút hiểu.
"Hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe . Mai ông tìm mấy lính cảnh vệ tập với cháu." Để cho đám lão già thế nào gọi là thể trông mặt mà bắt hình dong.
"..." Ông ngoại , bộ dạng đến mặt nhăn nheo của ông khiến rối rắm thế ?
Có lỡ gì đó nên ? Sao kích thích ông ngoại của Tiêu Triệt thế ?
