Phúc Hắc Cũng Phải Có Nguyên Tắc - Chương 45

Cập nhật lúc: 2025-11-06 00:54:56
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Trung tá về đơn vị, Diệp Vũ trở về đại viện.

Trong đại viện, tiếng quân ca lanh lảnh, khí trong lành, vô cùng thích hợp để an thai.

Diệp Vũ đang trong thời gian an thai, thỉnh thoảng nhận điện thoại "xả giận" của Trình Lam.

“Mẹ kiếp, rốt cuộc vì chịu trách nhiệm với chứ? Gã đó căn bản là một thằng khốn, một thằng khốn!” Trình Lam đang gào thét ở đầu dây bên .

“Người tiền thì mất tiền, tiền thì mất sức. Hắn mất tiền, thì bà mất chút sức theo cũng là khó tránh khỏi. Bình tĩnh .” Diệp Vũ gặm táo rôm rốp, thuận miệng an ủi bạn .

“Vãi, bà rốt cuộc là phe nào ?”

“Đương nhiên là phe bà . Mà chứ, thực tế bà mất mát gì .”

“Bà đây mà mất mát? Bà đây còn thành 'chính cung nương nương' mà ngày nào cũng 'choảng' với một đám tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ, tiểu lục.”

“Bà đừng với là bà 'choảng' thua đấy nhé.”

“Vãi, vô dụng thế ? xử lý c.h.ế.t đám đó ? Gã đàn ông hiện vẫn là "vật sở hữu" của , bọn họ dám mơ tưởng tức là ch·ết.”

“Hỏa khí của bà dạo lớn thật đấy.”

“Gã khốn đó mà dám nhân lúc bà đây sáng sớm dậy, tự ý nộp đơn từ chức bà đây! Mẹ nó chứ, còn của , ai tự tung tự tác như ?”

Diệp Vũ thở dài: “Thật , nhịn đến bây giờ mới bắt bà nghỉ việc cũng đáng nể thật.”

“Hắn là sếp thì chứ? Sếp thì thể tùy tiện cho nghỉ việc ?”

“Nếu cấp của mà cũng là bạn gái , cô vì công việc mà chịu ngủ với , chắc cũng . Thật , từng ít nam chính như thế . Nghệ thuật đúng là bắt nguồn từ cuộc sống, ha ha.”

“Bà thật đáng khinh, bà thật vô sỉ…”

còn hạ lưu, bỉ ổi nữa.” Diệp Vũ thản nhiên đỡ lời cô, vô cùng trôi chảy.

“Khai thật , bà bày mưu cho ?” Đây mới là lý do chính Trình Lam gọi cú điện thoại hôm nay.

Diệp Vũ ném hạt táo trúng phóc sọt rác ở góc nhà, lúc mới tủm tỉm : “Là một chị em tri kỷ đúng nghĩa, khi thấy một thanh niên lớn tuổi gặp trắc trở tình cảm, việc kịp thời đưa tay giúp đỡ là tinh thần nhân đạo.”

còn là bạn của bà đấy.”

“Chính vì bà là bạn của , mới ngần ngại 'vứt bỏ liêm sỉ', quyết định đem cái thanh niên lớn tuổi bà 'tàn nhẫn phá xử' ép lên con thuyền mảy may an của bà. Nếu bà thật sự hài lòng, lúc l·y h·ôn còn thể lấy một khoản phí chu cấp kha khá, đồng ý .”

“Vãi, bà đòi luôn cả phí chu cấp á?”

đây gọi là dịch vụ trọn gói tận nhà. Cảm động ?”

“Cảm động cái quỷ! mà, một gã đầu gỗ hiểu tình thú bỗng dưng trở nên 'phi nhân loại' như , hóa là bà giật dây lưng. Còn dám trả công việc cho nữa chứ, bà phụ nữ việc mới là t.h.ả.m nhất ?”

“Bà đăng ký kết hôn, công việc sẽ trở ngay. Vụ mua bán quá hời.”

“Bà chắc chứ?”

“Kế là bày , bà xem?”

“May mà Trung tá nhà bà thu phục con yêu ma quỷ quái , nếu bà còn tai họa bao nhiêu phụ nữ nhà lành nữa.”

“Thôi bà ơi, bà mà là phụ nữ nhà lành ? Sếp của bà mới là đàn ông đắn đàng hoàng đấy. Thời buổi , loại đó là 'hàng hiếm' , bà cứ trộm . Đời 'phá' hai đời trai tân, sướng ?”

“Đời bà cứ ghen tị hâm mộ , bà cơ hội đó.” Trình Lam dứt khoát khoe khoang.

Diệp Vũ dứt khoát cúp máy. Khoe khoang cái con khỉ.

Nấu xong nồi cháo điện thoại, Diệp Vũ quyết định ngoài dạo, giải tỏa chút "ghen tị hâm mộ" trong lòng.

Hôm nay ông  ngoại Tiêu việc ngoài ở nhà, Diệp Vũ lập tức một ngày vô cùng tự do tự tại. Tiểu Trương chỉ trơ mắt cô dùng điện thoại di động (mà thể nhắc chuyện sóng bức xạ), chẳng .

“Chị Diệp, chị Diệp…”

Diệp Vũ gọi tha thiết, liền đỡ eo, chậm rãi xoay , thấy "em nhị đại" nào đó trong đại viện đang chạy lon ton về phía .

Chẳng hiểu thêm một em trai thế . Chỉ cần cô ở đại viện, nhóc sẽ dùng đủ thủ đoạn "vượt ngục" khỏi trường nội trú để chạy về đại viện, là để gì nữa?

“Em trai, 'vượt ngục' vui ?”

“Chị, chị , kích thích lắm.”

Vài vạch hắc tuyến chảy dài gáy Diệp Vũ. Em trai , chị chỉ thuận miệng hỏi thôi, em cần trả lời nghiêm túc ? Mà câu trả lời còn "sốc" đến thế nữa.

“Năm em trường quân đội cũng tính ?”

“Em dám,” vẻ mặt nhóc lập tức đau khổ, “Em họ , đội duy trì trật tự trong trường quân đội lợi hại lắm. Hay là, chị dạy em vài chiêu .”

“Chị học trường quân đội , lấy gì mà dạy em.”

“Những thứ chị chắc trường quân đội dạy.”

“Ngoan nào, quân nhân đều đắn, nghiêm túc, cẩn thận. Em đừng nghĩ đến đường ngang ngõ tắt, như cho sự phát triển lành mạnh về thể chất và tinh thần của em .”

“Chị, lòng em khó chịu quá.” Cậu nhóc đột nhiên biến thành thiếu niên u sầu, còn hướm thanh niên phẫn nộ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phuc-hac-cung-phai-co-nguyen-tac/chuong-45.html.]

“Sao thế?”

“Mấy hôm , gần trường em một bạn nữ mấy kẻ bắt nạt. Kể cả đám đó xử lý, thì bạn nữ cũng coi như hỏng cả đời .”

Diệp Vũ xoa đầu em: “Xã hội thiếu những thấy việc nghĩa hăng hái tay. Chúng thể đổi khác, nhưng thể bản . Chỉ cần chúng , xã hội vẫn còn cứu vãn .”

Chúng cần giữ gìn sự nghiêm túc và công bằng của pháp luật, đây là nghĩa vụ và quyền lợi của mỗi công dân.

Mấy chuyện "bạo cúc" gì đó, trẻ ngoan cần hiểu!

Chuyện còn lắng xuống, trong đại viện xảy một chuyện lớn nhỏ.

"Bông hoa sen trắng" nhà họ Lý cuối cùng cũng bà nội "hại cháu" của nuông chiều sinh đại họa.

Hóa đám cặn bã mà em "nhị đại" lúc , về bản chất, cũng giống như "bông hoa sen trắng" . Khác biệt là đám tự tay, còn "bông hoa sen trắng" thì thuê — chỉ đơn giản là vì nữ sinh vô tình đắc tội với cô . Thế giới quả nhiên đáng tin.

Trước Diệp Vũ "bông hoa sen trắng", còn cảm thấy đứa bé cũng bối cảnh, cũng coi như đến nỗi. bây giờ , cô đổi, thể là một kẻ tự coi là trung tâm đến cực điểm như .

Thà rằng cô trực tiếp tay tát nữ sinh một trận còn hơn là hủy hoại cuộc đời một cô gái như . Lòng "bông hoa sen trắng" âm u đến mức nào? Gia đình cô rõ ràng tràn ngập tình yêu thương và chính nghĩa, nội tâm cô thể vặn vẹo đến thế?

Ể, khoan . Chủ ý mà cô bày cho em "nhị đại" lúc nãy dường như cũng chẳng quang minh gì, nhưng xuất phát điểm của cô là . Tuy thủ đoạn "b·ạo l·ực", nhưng bản chất vẫn khác .

Cùng là học viên trường quân đội, nhưng học viên trường quân đội với học viên trường quân đội cũng khác biệt.

Hai học viên trường quân đội đều bối cảnh quân nhân, bối cảnh cũng là thứ sắp xếp hồ sơ. Mà bối cảnh của "bông hoa sen trắng" nhà họ Lý mạnh hơn đối phương một chút, kết cục thể đoán . Dù truy cứu cũng truy cứu đến , tuy nhiên, cô khó mà thoát khỏi sự khiển trách về mặt đạo đức.

mà, với sự hiểu của Diệp Vũ về "bông hoa sen trắng", quan điểm đạo đức của cô đủ để khiến cô tự khiển trách , cần ngoại lực "chế tài" cô một cách "nhân đạo".

Diệp Vũ sớm với cá tính ghét ác như thù của , cô thích hợp để trở thành hiện của chính nghĩa và pháp luật – tức là cảnh sát. Cho nên cô mới ch·ết cũng chịu trở thành một chiến sĩ cảnh s·át nh·ân dân.

thực thi pháp luật, ý thức trách nhiệm đạo đức mãnh liệt sẽ cho phép tinh thần trọng nghĩa "thừa thãi" của cô tự do phát huy, điều sẽ khiến cô bối rối. Vì tự khó , cô lựa chọn để ông cụ nhà và "Thái hậu" bối rối.

Khi Diệp Vũ dạo đến sân thể dục, em "nhị đại" đang một cô độc xà kép, hoàng hôn xa xăm, vẻ cô tịch.

“Em trai, việc gì giả vờ u sầu thế?”

Thư Sách

là chướng mắt thật.”

“Khi đủ năng lực, em chỉ thể thôi.” Diệp Vũ một sự thật tàn khốc.

“Chị, lúc chị dám đá cô ?”

“Bởi vì chị chuẩn sẵn sàng để cùng cô tòa. Con chỉ cần chuẩn tinh thần chịu trách nhiệm cho hành vi của thì thể lớn gan bất cứ chuyện gì. Tiền đề là em lường hậu quả.”

“Chị, nếu chị đủ năng lực, chị sẽ thế nào?”

Diệp Vũ , lắc đầu thở dài: “Em trai , thật chị luôn là lương thiện, chính nghĩa, kính già yêu trẻ. Em đừng suốt ngày nghĩ cách phá hỏng hình tượng xã hội của chị ?”

“Em nào ?”

“Em ?” Diệp Vũ nhướng mày, “Vậy tại hôm họ của em chị với vẻ mặt quái lạ bảo 'đừng dạy hư em trai '? Em trai, là chị dạy hư em ?”

“Không !” Cậu nhóc c.h.é.m đinh chặt sắt, đó lập tức chuyển giọng nịnh nọt: “Chị cứ cho em đỡ bực cũng . Em tức ách, nghẹn ch·ết . Chị bên ngoài đám 'hồng tam đại', 'quân nhị đại' chúng ương ngạnh, khốn nạn thế nào …”

"Một con sâu rầu nồi canh" chính là đến chuyện . Khi ở một tầng lớp nào đó, chỉ cần một phạm sai lầm, dễ dàng vơ đũa cả nắm, quy chụp cả tầng lớp đó.

Đây là giận cá c.h.é.m thớt!

Là quan điểm yêu ghét mộc mạc của dân thường.

“Em trai, em xem đam mỹ ?”

“Không xem.” Cậu nhóc dứt khoát phủ nhận.

“Biết 'bách hợp' ?”

“Có .”

“Cũng cùng một logic đó, em trai .” Diệp Vũ vô cùng cảm thán, nhóc con , tư duy của em cứng nhắc , em "Lý bạch hoa" nhà xem, linh hoạt bao.

Cậu nhóc đột nhiên thông suốt, kích động đến suýt nữa thì cắm đầu ngã nhào từ xà kép xuống.

Diệp Vũ kịp thời đỡ lấy , vẫn còn sợ hãi: “Em đừng kích động quá. Mau lăn từ đó xuống đây cho chị, đất chuyện cho đàng hoàng.”

“Chị, chị đúng là chị ruột của em.”

“Thôi , chị đủ em trai , thật lòng cần thêm.”

“Chị, chị chính là ngọn đèn soi sáng cuộc đời em.”

“Em cẩn thận bước lên con đường lối về đấy.” Cô chỉ trích là dạy hư con trẻ nhiều năm , cô thật sự thấy oan uổng.

“Chị, chị giỏi hơn đám lớn mặt mũi nghiêm trang chuyên giảng đạo lý ở nhà em nhiều. Em yêu chị ch·ết mất!” Cậu nhóc kích động hôn "chụt" hai cái lên má cô.

Chị đây "cỏ non" gặm !

Diệp Vũ lật bàn.

“Em trai, chị đây hiện là 'vật tư quân dụng tư nhân', em bỉ ổi như .” Giọng cô lạnh như băng.

Cậu nhóc lon ton chạy , chạy đầu hét: “Không , Tiêu ở nhà!”

Vì chạy quá hăng, nhóc lỡ đ.â.m sầm một cái cây ven đường.

Diệp Vũ mãn nguyện.

 

Loading...