Phúc Tinh Chiếu Thê Tử - Chương 267
Cập nhật lúc: 2025-05-29 14:27:28
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Sư Trúc hao phí tâm lực cố sự như , chung quy sẽ hươu vượn.
Phong Hằng mấy trang giấy mỏng manh tay, đột nhiên cảm thấy chút nặng trịch, chuyện đổi cảnh, thật sự là hết kinh tâm động phách.
Chuyện của Thiên gia, thể một chuyện nào đổi đại thế thiên hạ. Mà thê tử cứ như tùy tiện .
Bên án thư, Tống Sư Trúc vẫn xong, nàng nghĩ nghĩ, rút một tờ giấy bổ sung một tình tiết.
Công tử vốn một thông phòng, là tỷ phu nhà đưa cho , tỷ phu ở rể, kém xa gia thế công tử, vì thể mưu đoạt gia sản của công tử, liền đưa ngoại thất đến bên cạnh công tử, để thể sinh hạ cho công tử nhi tử cùng khuê nữ.
Thông phòng hẳn là mối tình đầu của công tử, chính thê là Bạch Nguyệt Quang, thị là chân ái cuối cùng của công tử.
Câu chuyện như liền xong.
Hơn tám trăm chữ hơn một canh giờ, Tống Sư Trúc phục hồi tinh thần thật sự là đau lưng, mệt mỏi quá chừng.
Nàng sờ lên giấy tay, thở dài một tiếng, những thứ hẳn là tuyến tình yêu của cố sự , mà tuyến sự nghiệp... Tống Sư Trúc trong lòng nổi lên một ý nghĩ, nhớ tới vầng sáng tử vong thể cửu tử nhất sinh của Phong Hằng.
Chỉ là Tống Sư Trúc nghĩ như thế nào cũng cảm thấy Phong Hằng năng lực bực , so với quyển mà nàng , giả thiết thực sự quá lớn mật.
Phong Hằng đột nhiên vươn tay sờ lên bàn tay nhỏ bé đang chấp bút của nàng, Cảm thấy chút mát, liền sưởi ấm cho nàng, : “Sau những việc , thể tránh vẫn là tận lực tránh.”
DTV
Nếu như lúc Tống Sư Trúc phát hiện chuyện thiên tai là đang cứu vớt lê dân bá tánh, nhưng chuyện nàng bây giờ, sẽ như thế. Năng lực quá lớn, sẽ dung nạp thiên địa. Phong Hằng đầu loại cảm giác , nhưng cảm giác kinh tâm như đó.
Tống Sư Trúc lắc đầu: “Ta với Tùy Ngọc như , nếu , về hơn nửa đời đều sẽ thoải mái.”
Phong Hằng khẳng định đoán mấu chốt trong đó. Lúc Tống Sư Trúc chỉ lo nghĩ trong lòng, một chi tiết xử lý đủ tỉ mỉ, dễ tiết lộ chân tướng, chỉ là nàng cũng định truyền thoại bản ngoài, nên cũng vội sửa chữa.
Nàng trong n.g.ự.c Phong Hằng, mệt mỏi thở dài, xoa cổ tay cho nàng, trong lòng đang nghĩ nhắc nhở Lý Tùy Ngọc chuyện như thế nào.
Nàng nghĩ nghĩ, nhỏ giọng : “Ta định thẳng với Tùy Ngọc .”
Phong Hằng nhíu mày một cái, chợt Tống Sư Trúc : “Lúc khi ở phủ thành, dùng thoại bản nhắc nhở với Tùy Ngọc một .” Lúc vẫn là vì chuyện của Phùng Viễn Thu, Lý Tùy Ngọc còn cảm thấy nàng là Bán Tiên.
Thật lúc Phong Hằng báo mộng cho Hoàng Đế, thể lắm miệng nhắc đến trong cung phi chút , hiệu quả hẳn sẽ hơn, nhưng lúc nghĩ tới .
Phong Hằng trầm ngâm một lát, đưa cho nàng một chủ ý, : “Ngươi thẳng với Lý cô nương , Lâm cô nương hiềm nghi bắt chước nàng, đừng lấy thoại bản . Lý lão thái thái vẫn luôn cảm thấy ngươi thấu lòng , chỉ cần chuyện nàng , nàng sẽ bỏ mặc quan tâm.”
Có một việc thẳng ngược bớt chút phiền toái. Tống Sư Trúc thầm nghĩ giấu diếm quá nhiều chuyện, Lý lão thái thái thường, nếu Lý gia phát giác , ngược .
Tống Sư Trúc nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy là nàng phức tạp chuyện lên.
Nàng ngủ một đêm .
Nàng nửa mê nửa tỉnh, ngủ cực say, trong mơ hồ cảm thấy tiếng sấm sét vang dội, tiếng sấm tựa hồ xuyên thấu nóc nhà đánh nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phuc-tinh-chieu-the-tu/chuong-267.html.]
Phong Hằng ôm chặt cả nàng trong ngực, khuôn mặt nàng áp sát n.g.ự.c , chóp mũi đều là thở nhẹ nhàng khoan khoái của , còn một bàn tay to, vẫn luôn vỗ vỗ lưng nàng, vỗ lâu, cho đến khi nàng một nữa rơi mộng hương vị ngọt ngào, bàn tay lớn mới dừng .
chính là dọa như , sáng sớm ngày thứ hai, nàng ăn xong đồ ăn sáng, vẫn là kiên cường Lý gia.
Lý Tùy Ngọc lời của Tống Sư Trúc, luôn loại cảm giác mơ giữa ban ngày, nhưng Tống Sư Trúc vô cùng nghiêm túc, Lý Tùy Ngọc khỏi suy nghĩ thêm vài phần.
Lý Tùy Ngọc thời gian bởi vì chuyện tuyển tú, bên ngoài ít cô nương bắt chước nàng, nhưng lời Tống Sư Trúc , vẫn cảm thấy thể tưởng tượng.
Một trận gió nhẹ thổi tới, gió lạnh thổi mặt, Lý Tùy Ngọc mới định tâm thần, lắc đầu : “Ta Tống tỷ tỷ là vì cho nên mới tới những lời ...”
Vừa Tống Sư Trúc hôm qua gặp Lâm Anh, cảm thấy khuôn mặt hai bọn họ sáu bảy phần tương tự, liền bí mật bói một quẻ, quẻ tượng biểu hiện, Lâm Anh chỉ ảnh hưởng đến tiền đồ của nàng, hơn nữa sẽ thế nàng.
Lý Tùy Ngọc nghĩ đến hôm qua thấy, vị Lâm cô nương cực kỳ uy h.i.ế.p đối với nàng trong miệng Tống Sư Trúc , nàng tự cao tự đại, mà là... Trong đầu nàng nổi lên cảnh tượng hôm qua Cao Ngọc Hành khi khỏi Phong gia, còn ở bên ngoài ngõ chờ nàng, lúc về phía nàng nở nụ dịu dàng , sáng lạn giống như pháo hoa rực rỡ đêm giao thừa, khiến nàng nghĩ tới, trong lòng liền nổi lên một tia ngọt ngào.
Cho dù là Hoàng Đế, nàng cũng nguyện ý tin tưởng, trong lòng nàng một vị trí khác cách nào chiếm cứ, cô nương khác thể tuỳ tiện thế.
Tống Sư Trúc nụ của nàng, nghĩ đến câu chuyện nàng đêm qua, trong lòng đột nhiên chút thoải mái. Nàng suy nghĩ một chút, : “Ta Tùy Ngọc tin , nhưng..." Nàng dừng một chút, mới : “ quẻ tượng của đôi khi chuẩn đến chính cũng thể tin .”
Lý Tùy Ngọc nàng như , liền bật , trầm tư một chút, hỏi: “Tống tỷ tỷ rốt cuộc là phát hiện Lâm cô nương ?”
Làm mới thể lấy lòng tin của khác, Tống Sư Trúc phát hiện bàn tay vàng liền bắt đầu một mực suy nghĩ, lúc cũng nên cắt nhập như thế nào mới là nhất.
Nàng chỉnh lý cảm xúc, tiên thẳng thắn khai báo gút mắc giữa nhà và Lâm gia, thứ đều tiền căn hậu quả, với quan hệ ngại ngùng giữa Phong Hằng và Lâm học sĩ, nàng Lâm cô nương ở mặt Lý Tùy Ngọc, dễ dàng khiến cảm thấy nàng mượn đao g.i.ế.c , Tống Sư Trúc dù cũng nền một chút mới .
Lý Tùy Ngọc thiên tính thông minh, cũng hiểu rõ dụng ý của Tống Sư Trúc. Thật nàng cảm thấy Tống Sư Trúc cần nhiều như , cho dù Tống Sư Trúc rõ thích nhà họ Lâm, mượn cơ hội cắt đứt khả năng leo lên của Lâm Anh, với quan hệ của hai bọn họ, nàng cũng sẽ âm thầm giúp một tay. thần sắc Tống Sư Trúc cực kỳ nghiêm túc, càng càng khiến nàng loại cảm giác cổ quái như chuyện gì đó sẽ xảy .
Tống Sư Trúc Lý Tùy Ngọc đang suy nghĩ gì, vẫn nghiêm túc khai báo từng chuyện khúc mắc giữa nhà và Lâm gia, thật đều là một chuyện lớn nhỏ, nhưng mâu thuẫn chính là tích lũy từng chút một như .
Tống Sư Trúc nghĩ nghĩ, chút thở dài, khi xong thấy Lý Tùy Ngọc hỏi kỹ, liền ném từ ngữ chuẩn sẵn ngoài, nhất là những gì nàng phát hiện hôm qua, những chỗ tương tự Lâm Anh và Lý Tùy Ngọc, càng vô cùng rõ ràng.
Nàng : “Từ hôm qua đến giờ, mí mắt vẫn luôn giật giật ngừng, sáng sớm nhất thời cao hứng liền bốc mấy quẻ... Trước dùng Chu Dịch, đổi dùng Linh Kỳ Kinh, lắc mấy , đều lắm.”
Phong Hằng lo lắng nàng tiết lộ quá nhiều sẽ chọc cho trời giận, chỉ để nàng chuyện Lâm Anh bắt chước, nhưng Tống Sư Trúc còn chuẩn một thủ đoạn khác, buổi sáng nàng vì chứng cứ thể đầy đủ hơn chút ít, là thật sự dùng bặc cụ tính qua. Đáng tiếc quẻ tượng cơ bản đều ứng nghiệm bàn tay vàng của nàng.
“Chu Dịch bói là quẻ tế và quẻ Bói, đây là một quẻ tượng thịnh cực mà suy, tiểu nhân đắc thế, quân tử khốn đốn, sự nghiệp bại hoại.” Tống Sư Trúc thở dài một cái, , “Linh Kỳ Kinh thì là liên tục ba đều là Tử Tượng quẻ.”
Đây là điềm dữ trong điềm dữ, nguy hiểm đến tính mạng.
Cho dù đêm qua nàng đột nhiên nhận cảnh báo, chỉ mấy quẻ tướng đáng giá để cảnh giác.
Lần Lý Tùy Ngọc trầm mặc lâu.
Bầu khí trong phòng yên lặng một hồi lâu, nàng mặt mày thanh lệ Tống Sư Trúc cúi đầu uống , đột nhiên nhớ tới hai năm Tống Sư Trúc đưa thoại bản cho nàng ở phủ thành, lúc các loại dự đoán vô cùng kì diệu trong thoại bản , nàng cũng ngạc nhiên một hồi. Chỉ là từ đó về , Tống Sư Trúc vẫn luôn phong bút nghỉ ngơi, cũng cho nàng tiếc hận lâu.
Lý Tùy Ngọc suy nghĩ thật lâu, mới : “Tống tỷ tỷ đừng tiến cung ?”
Tống Sư Trúc cầm tay nàng, lắc đầu: “Ngươi chuyện cho Lý lão thái thái, để lão thái thái chú ý động tĩnh của Lâm gia và Lâm cô nương nhiều hơn.” Hôm nay khéo, Lý lão thái thái vặn tiến cung, nếu Tống Sư Trúc trực tiếp chuyện mặt lão thái thái, lẽ sẽ hiệu quả hơn.