Phúc Tinh Chiếu Thê Tử - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-20 14:19:02
Lượt xem: 143
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dù lúc Phong Hằng gầy ít, nhưng mặt vẫn thể thấy thịt béo khiến Lý thị cảm thấy đắn đo.
con trai nàng bên cạnh ồn ào, Tống Sư Trúc cũng nhắm mắt đồng ý hôn sự , Lý thị cũng thể phản đối.
Bây giờ Phong Hằng trở về bộ dạng lúc đầu nàng gặp, Lý thị ngoài miệng gì, nhưng trong ánh mắt lộ ý khen ngợi.
Nàng luôn cảm thấy, một nếu thể quản lý cả bề ngoài, thì thành tựu chắc chắn hạn. Ba năm Phong Hằng thật sự nổi bật, may mà hiện tại rơi kết cục bi thảm đó.
Trong ánh mắt sáng rỡ của vợ và vị hôn thê, khuôn mặt Phong Hằng trầm và bình tĩnh, bên tai chỉ ửng đỏ tiết lộ sự tự nhiên của , cúi đầu chào thật sâu về phía màn xe vén lên, ánh mắt lướt qua thiếu nữ đang tỏa sáng mắt, giọng nhẹ nhàng ai phát hiện .
(Vị hôn thê: vợ cưới.)
“Rất lâu gặp Lý bá mẫu và Tống . Bá phụ, bá mẫu khỏe ? Hôm qua con về huyện, còn chọn ngày lành đến Tống phủ thăm hỏi, ngờ gặp ở đây .”
(Bá mẫu: bác gái. Cách gọi mật của trẻ đối với thích gần tuổi )
Có lẽ do dáng tuấn, giọng cũng vô cùng dễ . Lý thị cảm thấy mặt mày rạng rỡ, nhưng sự chú ý của Tống Sư Trúc ở đây, nàng cảm thấy... giọng của Phong Hằng giống như nàng , mà bây giờ êm tai đến mức khiến mê mẩn.
Tống Sư Trúc chợt đỏ bừng mặt, lén vành tai vị hôn phu, xác nhận nốt ruồi nhỏ vẫn còn ở đó, lúc mới thở phào nhẹ nhõm. Phong Hằng đổi lớn như , nàng thật sự sợ vị hôn phu nàng là khác thế.
(Vị hôn phu: chồng cưới)
Tống Sư Trúc liếc mắt Lý thị bất kỳ khó chịu nào, cảm thấy nhan sắc thật sự là hữu ích.
Lý thị : “Cũng , Tống bá bá của con mấy ngày nay vẫn luôn ở nhà, con rảnh rỗi tới... Tội nghiệp, hơn một năm thật sự gầy ít, con thấy con, nhất định đau lòng.”
Nói xong lời cuối cùng, Lý thị thật sâu cảm thấy, quả phụ trong nhà bệnh tật, đứa trẻ cũng thích nào thể giúp đỡ, Phong Hằng cũng thật sự yên tâm xa nhà lâu như .
May mà thành quả khá phong phú, chuyến tệ. Mắt Lý thị đảo quanh khuôn mặt tuấn tú của con rể, trong mắt tràn đầy ý .
DTV
Phong Hằng vốn nhạy cảm, thoáng cái hiểu tâm tư nhạc mẫu. Hôm qua mới về huyện, vốn chọn một ngày để đến nhà, ngờ gặp vị hôn thê ở đây.
(Nhạc mẫu: vợ. Cách gọi của con rể đối với vợ thời cổ đại)
Nghĩ đến những chuyện xảy đó, đột nhiên , chừng duyên phận của với Tống cô nương thật sự là trời định. Phong Hằng trải qua ít chuyện ly kỳ trong năm qua, những vấn đề mà nhạc mẫu từng nhắc tới sớm tan biến trong lòng. Bây giờ thấy Lý thị vì lo lắng, càng mong mà đặt ánh mắt Tống Sư Trúc.
Một năm gặp, nàng càng ngày càng xinh .
Dự cảm trong lòng Tống Sư Trúc nhạy bén, ngay lập tức nhận thấy ánh mắt của Phong Hằng. Cùng một cái chăm chú, một mập và một soái khí chắc chắn là giống .
(Soái khí: trai và khí chất)
Đầu ngón chân Tống Sư Trúc trong giày nhúc nhích, trong lòng cảm thấy ánh mắt của thật thất lễ, ngượng ngùng chuyển ánh mắt khỏi khuôn mặt .
Lý thị ở bên cạnh phát hiện hai , nàng cô nương Phong Hằng, : “Đã sớm Phong nhị lão gia năm nay từ kinh thành về quê ăn Tết, vị hẳn là Phong nhị cô nương đúng ?”
Lời , Tống Sư Trúc lập tức cô nương một cái. Thì nàng thích của Phong gia về quê ăn Tết từ sớm, chỉ xem cảnh hài hước của nàng.
Lý thị bình tĩnh nhận ánh mắt của con gái. Nghĩ tới việc nàng định gả con gái như hoa như ngọc cho một mập mạp, nên một năm Lý thị nghĩ rằng việc ủy khuất cho Tống Sư Trúc. Nếu thật sự bắt việc con rể ngoại tình ngay tại chỗ, Lý thị lột một lớp da của Phong Hằng cũng mới là chuyện lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phuc-tinh-chieu-the-tu/chuong-3.html.]
Phong nhị cô nương tò mò hai con Tống Sư Trúc trong xe, tiến lên hành lễ.
Tống Sư Trúc kéo Tống Nghiễn đang luống cuống tay chân khi thấy ngoài, một một xuống xe, cô nương Phong gia chào nàng, mà các nàng ngang hàng, nên xuống xe đáp lễ là điều nên .
Khi hai xuống xe còn xảy một đoạn nhạc dạo ngắn, Tống Nghiễn ở phía nàng, cẩn thận kéo nàng một cái, Tống Sư Trúc mắt thấy sắp ngã sấp xuống, Phong Hằng nhanh chóng nắm lấy tay nàng đỡ lấy, hai bốn mắt .
Trong nháy mắt , tuyết đọng chung quanh phảng phất ngăn cách, hàn ý lướt qua cho Tống Sư Trúc giật một cái, theo bản năng rút tay khỏi bàn tay .
Đôi mắt Phong Hằng sáng ngời hiện lên vẻ mỉm , lui về một bước.
Tống Sư Trúc vững hồn. Nàng nhịn xuống nhịp tim ngừng nhảy loạn, cố gắng trấn định, khi lời cảm tạ với Phong Hằng còn dư lực nhỏ giọng an ủi Tống Nghiễn ngừng xin : “Trời lạnh như , tay của cũng cứng ngắc, chờ về nhà sưởi ấm là .”
Nàng Tống Nghiễn thật sự lo lắng đắc tội khác, tay cũng nên đặt ở , miệng chuyện, đáy mắt cũng thể sốt ruột nhiều đến mức sắp .
Lực chú ý của Phong Hằng lượn quanh ngón tay Tống Sư Trúc bọc giống như bánh chưng một vòng, nhíu nhíu mày, đề nghị với Lý thị xe: “Thời tiết quá lạnh, bằng chúng đến lâu bên cạnh một chút, Lý bá mẫu và hai vị cô nương uống chén ấm .”
Đề nghị đương nhiên Lý thị cự tuyệt, nguyên bản hôm nay hẳn là sớm về nhà, bây giờ trễ nải ít thời giờ.
Vừa mấy Lý thị thấy, Phong Hằng và Tống Sư Trúc thể , đương nhiên là nhất, nhưng bây giờ Tống Sư Trúc còn qua cửa, ngay cả ngày nhà họ Phong cũng chọn xong, hai quá mật sẽ đàm tiếu.
Phong Hằng chút thất vọng, nhưng cũng trời đông giá rét, Tống Sư Trúc khả năng trì hoãn bên ngoài quá lâu.
Nhìn theo đoàn xe ngựa của vị hôn thê xa, Phong Hằng mới dắt biểu an tĩnh bên cạnh lên xe ngựa cùng về nhà.
Trên xe, Phong Ngọc Kiều tìm lời : “Đó là nhị tẩu ?” Nhìn tỷ ôn hòa. Nghĩ đến khúc nhạc dạo ngắn phát sinh , Phong nhị cô nương liền cảm thấy chút hổ.
Nàng cẩn thận quan sát biểu cảm của đường , bộ dáng của nhị đường , một chút cũng để ở trong lòng, cảm thấy quá nhiều chuyện.
Sự tình chính là như , chỉ cần ngại, ánh mắt bên ngoài cũng tính là gì. Phong Hằng mỉm với sự hiếu kỳ của Phong Ngọc Kiều.
Gia đình thúc thúc mỗi năm đều về huyện Phong Hoa, Phong Hằng quen mỗi năm một dẫn tiểu cô nương ngoài. Giọng điệu của ôn hòa : “Tống cô nương , về nếu gặp nàng ở bên ngoài, ngươi thể cận với nàng nhiều hơn.”
Tống Sư Trúc thể đều nhớ rõ, khi đính hôn, hai gặp ba ... Mỗi một Tống Sư Trúc đều nhắm mắt ngơ với .
Khi thanh tú kiên cường nàng như thấy, ngược là hình mập mạp nàng đáp ứng việc hôn nhân . Trong lòng Phong Hằng cảm giác thế sự khó lường, nghĩ đến đôi mắt sáng rực sạch sẽ của Tống Sư Trúc , trong lòng hiện mấy phần ấm áp.
Phong Ngọc Kiều gật đầu, ánh mắt về phía hộp cơm trong buồng xe, hiếu kỳ : “Hôm nay khi chúng ngoài, bá nương bảo chúng về sớm một chút ăn cơm, đại đường tẩu đồ ăn ngon. Nhị đường là thêm đồ ăn cho gia đình ? “
Phong Hằng bình tĩnh : “Đồ ăn bên ngoài dù , loại thời tiết cầm về nhà cũng mất phong vị. Có lẽ lúc gã sai vặt xe ngựa quên cầm xuống.”
Phong Ngọc Kiều nữa gật đầu: “Ta đại đường tẩu đồ ăn ngon như , còn dệt hoa gấm quá lãng phí.”
Bên trong để những thứ khác, đương nhiên là ăn ngon. Phong Hằng thể phủ nhận. Nói chuyện phiếm cần nhiệt tình, Phong Hằng trả lời đấy, Phong Ngọc Kiều nhanh liền mất hứng thú chuyện phiếm, trong lòng nàng oán thầm nhị đường tính tình càng ngày càng lạnh lùng, thoáng cái chơi ngọc bội trong tay của .
Trong xe nhất thời yên tĩnh . Xe ngựa lộc cộc mà , càng càng xa trong bóng đêm, bên ngoài nổi lên bông tuyết, đem thiên địa bôi thành một mảnh trắng xoá.
Tháng chạp ngoài, mong nhất chính là sớm trở về nhà. Trong nhà giường sưởi ấm, còn sữa ấm ngon miệng, vén rèm cửa lên, ngửi thấy trong khí tràn ngập mùi sữa thuần hương, Tống Sư Trúc liền hạnh phúc thở một .
Đại nha Loa Sư là Tống Sư Trúc tự từ trong thôn chọn , từ lúc nàng bảy tuổi hầu hạ bên cạnh Tống Sư Trúc, khuôn mặt tròn tròn, việc hết sức lưu loát. Nàng đầu tiên là hầu hạ Tống Sư Trúc cởi mũ tuyết cùng áo khoác lông hạc xuống, đem một bát sữa bò ấm áp ở lò nhỏ đưa tới.
Tống Sư Trúc chỉ một tay, một tay khác một tiểu nha khác đang băng bó vết thương, Loa Sư thấy nàng tiện, dứt khoát đưa chén nhỏ tới bên miệng Tống Sư Trúc. Tống Sư Trúc tán thưởng liếc nàng một cái, nhấp một ngụm sữa bò, thuận miệng : “Sau ở đây, bếp lò cần lúc nào cũng đốt.”