“Phóng túng!" Thái tử cắt ngang lời tỷ tỷ, sắc mặt tối sầm .
 
"Thái tử phi của , há  thể do ngươi tùy tiện bình phẩm?"
 
Nói xong,  liếc mắt  xung quanh với vẻ cảnh cáo, uy nghiêm tỏa  khiến   im bặt.
 
"Lần  nếu  còn   những lời như , đừng trách   khách khí."
 
Hắn dứt lời, nắm lấy tay  kéo  trong. Ta ngơ ngác  theo , mãi đến khi  kéo  một rừng trúc nhỏ mới dừng .
 
Hắn tựa   một cây trúc,    trêu chọc: "Khó trách ngươi  tìm đến cái chết, cuộc sống  chẳng lẽ còn tệ hơn cả  ?"
 
Ta cúi đầu, một lúc lâu  mới khó khăn lên tiếng: "Tạ ơn điện hạ.  mà... lời tỷ tỷ  là sự thật. Điện hạ  thể điều tra, nếu điện hạ hối hận,  cam tâm tình nguyện từ hôn."
 
Thái tử ơi, liệu   thể chấp nhận quá khứ như  của  ?
 
Thái tử đột nhiên  thẳng , nâng cằm  lên, đôi mắt đen láy  thẳng  mắt , giọng  đầy vẻ khó tin: "Giang Ân, nàng đang  đùa  ? Nàng   c.h.ế.t thêm  nữa ?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phung-sinh/7.html.]
Ta nhíu mày, lúc  mới nhớ tới lời Diêm Vương , chỉ  phu thê mới  thể chia sẻ tuổi thọ cho , mà Thái tử,   c.h.ế.t .
 
Nghĩ đến đây, lòng  chùng xuống.
 
Thái tử vỗ vai ,  : "Được  Giang Ân, đừng nghĩ nhiều như . Sau    ở đây, sẽ  ai dám bắt nạt nàng nữa. Nàng   gì thì ,  chuyện gì  sẽ gánh cho nàng,  ? Nàng chỉ cần sống thật , đừng c.h.ế.t là . Nếu thật sự  chết,  thì đợi  vài năm, đợi  giải quyết xong  chuyện,  sẽ cùng nàngchết,   Giang Ân?"
 
Hắn  nghiêng đầu  , lời   vẻ như đang đùa giỡn, nhưng đôi mắt  vô cùng nghiêm túc.
 
Một lúc lâu ,   thấy giọng  nghẹn ngào: "Được."
 
Tiêu Tử Ngọc   đến  nhanh. Gần như Thái tử   khỏi,   liền đến ngay.
 
Khác với vẻ cao cao tại thượng  , giờ đây   như phát điên, hai mắt đỏ ngầu, mang theo hung quang của loài dã thú: "Giang Ân,  nàng  thể là Thái tử phi? Ngay cả  chính thất của  nàng cũng  xứng,    thể  Thái tử phi?"
 
Hắn  nghiêng  về phía , giữ chặt lấy , trong gương mặt dữ tợn vẫn ẩn chứa vài phần mong đợi: "Nàng  đồng ý  ? Ta chẳng   hứa cho nàng vị trí chính thất  ? Chẳng  nàng một lòng  gả cho  ? Sao nàng  thể  Thái tử phi? Nói , Giang Ân!"
 
Ta giãy giụa đẩy   , lùi về  một bước, lạnh lùng  : "Tướng quân cảm thấy, ngươi  điểm nào đáng để  từ bỏ vị trí Thái tử phi, kháng chỉ mà   Tiêu phu nhân của ngươi? Tiêu Tử Ngọc, ngươi xứng ?"
 
Hắn  trừng mắt    thể tin nổi, loạng choạng suýt nữa thì ngã xuống đất, giọng  như từ trong lồng n.g.ự.c trào : "Giang Ân,  nàng dám...Rốt cuộc nàng vì    Thái tử phi? Có  nàng  sớm quen  ? Có  nàng  sớm giấu giếm ..."