Phùng Tranh Đích Nữ Trùng Sinh Lộ - Chương 66: Phùng Huy gặp chuyện

Cập nhật lúc: 2025-09-13 22:25:04
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hương xà phòng nhè nhẹ, vòng tay ấm áp.

Khoảnh khắc chạm đất, Phùng Tranh chút ngẩn ngơ, ngỡ vẫn là con mèo hoa nhỏ , mỗi khi ngang qua Lục Huyền bất ngờ ôm lấy, giữ chặt trong lòng mà xoa đầu nàng.

Cánh tay đang ôm ngang eo nàng lập tức buông .

Thanh âm lạnh nhạt của thiếu niên vang bên tai: “Ngẩn , còn mau .”

Phùng Tranh sực tỉnh, lúng túng liếc một cái vội vàng rảo bước rời .

TBC

Lục Huyền trông theo bóng thiếu nữ mấy trượng, thấy nha tên Tiểu Ngư bước đến gần nàng, lúc mới thu ánh mắt , về hướng phủ Thành Quốc Công.

Tiểu nhị thứ ba bưng lên lầu, thấy nhã thất trống thì kinh ngạc đến sững .

Công tử ?

Phùng đại tiểu thư ?

Tiểu nhị trái ngó , thậm chí còn cúi xuống xem gầm bàn, xác nhận thật sự còn ai, chỉ còn một chiếc mũ màn lẻ loi bàn.

Đây chẳng là mũ màn của Phùng đại tiểu thư ?

Hắn bước đến kỹ, vội vàng cẩn thận thu .

Ừm, đợi công tử thì trả cho công tử .

Phùng Tranh trở về Vãn Thu Cư, thả lỏng, bất giác nhớ cảnh Lục Huyền bế nàng nhảy từ lầu hai xuống.

Chẳng lẽ tin nàng thể tự nhảy xuống ?

quả thực thủ của .

“Tiểu thư?”

Tiếng gọi của Bạch Lộ kéo nàng về thực tại.

“Chuyện gì ?”

Bạch Lộ dở dở : “Nô tỳ hỏi tiểu thư thể dọn cơm ạ?”

Sao cảm thấy tiểu thư khi ngoài về cứ như hồn vía lạc mất .

“Dọn .” Phùng Tranh cởi túi thơm thắt ở eo đưa qua, “Đổi cái khác.”

Bạch Lộ nắn túi thơm một cái, kinh ngạc: “Tiểu thư ăn hết ạ?”

Mới sáng nay bỏ đầy mà.

“Ừ.” Phùng Tranh đáp khẽ, bất giác nhớ tới thiếu niên cùng nàng tranh ăn cá khô nhỏ.

Lục Huyền đây như !

Bạch Lộ cầm chiếc túi rỗng dặn tiểu nha dọn cơm, trong lòng bỗng dâng lên một suy đoán táo bạo: nàng nghi Lục đại công tử ăn mất cá khô của tiểu thư.

Hôm .

Nắng sớm tràn ngập sân viện, hoa cỏ đung đưa nhàn nhã làn gió hạ.

Phùng Tranh ghế dựa trong viện nhắm mắt nghỉ ngơi, bên cạnh là một con mèo hoa ngày càng mập tròn chen chúc bên nàng.

Tiếng bước chân gấp gáp vang lên.

Phùng Tranh mở mắt: “Có chuyện gì?”

Bạch Lộ bẩm: “Phía truyền tin về, rằng công tử nhà đánh thương.”

“Công tử nào?” Phùng Tranh thẳng .

Hiện nay phủ Thượng thư bốn vị công tử: đại ca Phùng Dự, nhị đường Phùng Huy, tam đường Phùng Diệu, và tứ đường Phùng Thuần.

Phản ứng đầu tiên của Phùng Tranh là nghĩ đến Phùng Diệu.

Phùng Diệu đang học ở tư thục Khang An Phường, bởi tính tình nghịch ngợm còn nhỏ tuổi, đánh với bạn học chuyện hiếm.

Dĩ nhiên cũng thể là Phùng Thuần.

Phùng Thuần khi phủ cũng đưa đến tư thục Khang An Phường, với phận con vợ lẽ nhạy cảm của , bắt nạt cũng chuyện lạ.

Phải rằng, những đứa trẻ học ở tư thục Khang An Phường đều là con cháu nhà thế gia, thêm độ tuổi che giấu cảm xúc, chuyện xem thường và bắt nạt Phùng Thuần cũng khả năng xảy .

“Là từ Thanh Nhã Thư Viện đưa về, nhất thời phân rõ là đại công tử nhị công tử.”

Phùng Tranh lập tức bật dậy, để một câu “Đi xem thế nào”, vội vã chạy về phía .

Lúc phủ Thượng thư nhốn nháo vì tin .

Khi Phùng Tranh tới nơi, Vưu thị đến từ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/phung-tranh-dich-nu-trung-sinh-lo/chuong-66-phung-huy-gap-chuyen.html.]

“Mẫu —”

Vưu thị nắm lấy tay Phùng Tranh, thấp giọng : “Là nhị ca con thương .”

Phùng Tranh thở phào một .

Thân sơ khác, phản ứng như thế cũng là điều đương nhiên.

Chỉ là chuyện nhị ca đánh, lúc còn ở Lai Phúc, nàng dường như từng tới.

Lúc , Phùng Dự từ gian phòng sắp xếp cho Phùng Huy bước .

Ngưu lão phu nhân lập tức hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Phùng Dự đảo mắt quanh trong phòng, sắc mặt trầm trọng : “Nhị tranh cãi với Hàn Trình Thạc, hai kiềm chế liền động thủ, nhị Hàn Trình Thạc dùng nghiên mực đập đầu, chảy máu…”

“Là đứa cháu nhà Hàn Thủ phụ?” Ngưu lão phu nhân liền thấy nhức đầu.

Nhà họ Hàn và nhà họ Phùng cùng ở Khang An Phường, hai nhà vốn quen. Vậy mà hiểu , lũ cháu hai nhà hòa hợp .

cho dù bất hòa đến , đánh đến chảy m.á.u đầu cũng thật quá kỳ lạ. Cả hai đều học ở Thanh Nhã Thư Viện, đám vô ngoài đường!

“Nhị con xưa nay vẫn điềm đạm, thể xảy tranh cãi với tiểu tử nhà họ Hàn?”

Phùng Dự trầm mặc một hồi, đáp: “Hàn Trình Thạc xúc phạm đến nhị thẩm…”

Ngưu lão phu nhân giận đến đập bàn: “Quả nhiên là vì chuyện !”

Phùng Mai hấp tấp chạy , sắc mặt tái nhợt hỏi: “Nhị ca ?”

Nàng đến muộn, thương là Phùng Huy.

Thấy đường nóng ruột thôi, Phùng Dự dịu giọng trấn an: “Nhị yên tâm, nhị , chỉ là vết thương ngoài da, nghỉ ngơi vài ngày là .”

“Nhị ca ở bên trong?”

Thấy Phùng Dự gật đầu, Phùng Mai liền xách váy chạy trong.

Ngưu lão phu nhân nhíu mày, sai mời Phùng Thượng thư và Phùng Nhị lão gia trở về, đó với Phùng Dự: “Chốc nữa ăn cơm xong, con mau trở thư viện.”

Thời gian phủ Thượng thư liên tiếp gặp chuyện , là việc mất mặt. Chỉ trông mong trưởng tôn thi Hương tỏa sáng, mới mong xua tan xui xẻo.

Kỳ thi Hương sắp đến, lẽ nào để trưởng tôn xao nhãng bài vở.

Phùng Dự đáp: “Lúc đưa nhị về, tôn nhi xin phép , để mai trở thư viện cũng muộn.”

Ngưu lão phu nhân còn định nữa, Phùng Tranh vui vẻ xen : “Đại ca ở nhà một đêm thì thật quá, tiện thể bồi bổ ít đồ ngon, đến lúc thi cử mới sức khỏe đối phó.”

Thấy giải vây, Phùng Dự khỏi mỉm .

Ngưu lão phu nhân xong cũng thấy lý, bèn hối thúc nữa.

Chưa bao lâu, Phùng Nhị lão gia và Phùng Thượng thư lượt trở về.

“Lại chuyện gì nữa ?” Phùng Thượng thư bước , mở miệng hỏi.

Ngưu lão phu nhân nhẫn nhịn kể rõ sự tình.

Phùng Thượng thư sắc mặt âm trầm lắng , liếc mắt qua Phùng Nhị lão gia, liền cởi giày ném thẳng về phía .

Phùng Nhị lão gia từ lúc phụ liếc qua linh cảm chẳng lành, thấy giày bay tới lập tức né sang bên.

Chiếc giày rơi phịch xuống đất.

“Ngươi còn dám né?” Phùng Thượng thư xông lên, cởi nốt chiếc giày còn đánh tới tấp đầu nghịch tử.

Phùng Dự đầu tiên thấy tổ phụ như , kinh ngạc sang .

Phùng Tranh nhỏ giọng: “Lúc nhị thẩm gặp chuyện cũng đánh đó, đại ca quen dần là .”

Phùng Dự: “……” Ở thư viện suốt ngày, hình như bỏ lỡ nhiều chuyện .

“Lão gia vẫn là xem việc của Huy nhi nên giải quyết thế nào .” Ngưu lão phu nhân nhịn nổi mở lời.

Phùng Thượng thư xỏ giày , mặt nghiêm nghị : “Chút nữa bên Hàn gia chắc sẽ đến xin , bà ứng đối một phen.”

Nói đến đây, Phùng Thượng thư nổi giận, chỉ Phùng Nhị lão gia mắng: “Nếu ngươi hồ đồ, nhiều chuyện rắc rối thế !”

Cháu trai đánh, ngoài việc chờ đến nhận cuối cùng rộng lượng bỏ qua, cũng chẳng gì hơn.

Ông thể lấy cớ giáo dục nghiêm để gây khó dễ cho Hàn Nham Bách, nhưng ngược , Hàn Nham Bách cũng thể dùng lý do tương tự để dâng tấu hạch tội ông.

Ai bảo con trai ông nuôi ngoại thất, còn để thiên hạ đều !

Xét cho cùng, vẫn là của tên nghịch tử !

Cho đến khi Phùng Dự kéo Phùng Tranh rời khỏi Trường Ninh Đường, vẫn còn tiếng tổ phụ đánh con vang vọng lưng.

Loading...