Nhánh Cừ gia ở Hoàn Châu đan xen phức tạp, chỉ dựa  mối tình với Cừ Quán Vi thì  thể  vững.
 
 giờ đây  là đích nữ của Yến Quốc công phủ thế tập tam đại, tình thế lúc bước  Cừ gia  khác xưa  .
 
Ta dâng hương cho mẫu , kể cho bà  cảnh bi thảm của Giang gia.
 
Phụ   theo Bình Vương lên chức, rốt cuộc cũng  liên lụy, bao năm vất vả tranh danh cầu lợi, cuối cùng đều tan thành mây khói.
 
Hà di nương ôm đồ bỏ trốn,  khi  còn  cho Giang Khang  chân tướng cái c.h.ế.t của Từ di nương.
 
Giang Khang g.i.ế.c phụ , phạm tội nặng, hiện   bắt, chờ ngày c.h.é.m đầu.
 
Lưu di nương  khi  việc hủy dung năm xưa là do Hà di nương xúi Giang Khang ,  đuổi theo bà , hai  cùng c.h.ế.t.
 
Sau đó tất cả   gom , nhét  ngôi mộ dữ của Giang gia.
 
Ta thủ thỉ kể mãi, mắt ngày càng mờ , đến cả chữ  bia mộ mẫu  cũng  còn thấy rõ nữa.
 
“Đừng , đừng …”
 
Đưa tay  chạm, lạnh như băng.
 
Tuyết rơi .
 
25.
 
Mùa xuân năm ,  xuất giá từ phủ Yến Quốc công, gả  trong cảnh huy hoàng.
 
Khi đó Cừ Quán Vi   kinh  quan.
 
Cuộc liên hôn giữa phủ Yến Quốc công và Cừ gia ở Hoàn Châu rầm rộ đến nỗi, lụa đỏ treo đầy nửa kinh thành.
 
Nghiêm Duẩn lấy danh nghĩa  trưởng đưa  lên kiệu hoa.
 
Thân thể  vẫn  hồi phục, sắc mặt trắng bệch như giấy,  dùng phấn điểm cho hồng hào lên đôi chút.
O Mai d.a.o Muoi
“Nàng từng   là phu thê, thì sẽ nắm tay suốt đời. Khi  là đang dỗ   ?”
 
Ta  gật đầu   lắc đầu:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phuong-hoang-tranh-dau/15.html.]
“ ngươi và    phu thê.”
 
“Tiểu công gia quên  ? Hôm đại hôn, ngươi  đến rước dâu, cũng  từng viên phòng. Lễ  thành,  gọi là phu thê?”
 
“Người thật sự thành  với ngươi là  khác,  chỉ là kẻ chen ngang giữa đường mà thôi.”
 
Sắc mặt Nghiêm Duẩn càng trắng hơn, ho đến xé ruột gan:
 
“   chân thành coi nàng là thê tử. Nếu , tại  ban đầu  cho  ảo tưởng? Nàng thật vô tình!”
 
Nghe quen quá…  từng  câu  ở  ?
 
Cừ Quán Vi đẩy cửa bước , mặc hỷ phục đỏ chói, phong thần tuấn mỹ đến rực rỡ.
 
“Tiểu công gia xin cẩn ngôn,   thì  thể  phu thê!”
 
“Một năm bên ,   sánh  với tình cảm từ thuở thiếu thời của  và nàng?”
 
“Tiểu công gia bệnh mới khỏi,   cần  trưởng  cõng A Phiêu  cửa .”
 
Chàng giơ khăn trùm đầu, phủ lên tóc , giây tiếp theo trời đất xoay chuyển,   rơi  vòng tay .
 
Bên tai là tiếng gió:
 
“Ta mới là   nàng dạy dỗ từ nhỏ, là phu quân hợp ý nhất của nàng.”
 
“A Phiêu, nếu bỏ lỡ  chẳng lẽ nàng  tiếc ?”
 
Tất nhiên là .
 
Ban đầu nghĩ rằng  nữ chủ nhân phủ Quốc công cũng  tệ nhưng nếu   thể lựa chọn, thì   để lỡ?
 
“Nếu thật sự bỏ lỡ, thì chỉ  thể  quân tử trèo tường mà  thôi.”
 
Ngày hôm , xuân sắc tươi sáng.
 
Cuộc đời thuộc về , rốt cuộc cũng đến, dù  muộn một chút.
 
- Hoàn văn -