Phu nhân Tề An Hầu  khẩy :
“Thịnh nhi, đừng đến Tạ gia  gì. Tưởng  sính lễ hậu hĩnh là  thể lấn lướt phủ hầu chúng  ? Một đứa thương nữ cũng dám vọng tưởng trèo cao, hừ! Cho nàng  bình thê  là nể mặt Tạ gia lắm !”
Tống Lạc Dao dịu dàng  thêm:
“Tỷ tỷ  thể sinh con,    kinh thành đàm tiếu, về  ai dám cưới nàng? Cứ để nàng lạnh vài ngày, khi  còn nơi nương tựa, nàng sẽ  phu quân là trời của nàng.”
Phó Thịnh  thế, cảm thấy cũng  lý.
    rằng — khi  còn đang cùng biểu  ân ái, Tạ Dư Nguyệt   một phong thư, sai  mang đến Hoàng phủ.
Lá thư , chính là khởi đầu của một cơn bão m.á.u trong kinh thành.
Nào ngờ,  đầy hai tháng , Tề An Hầu từ biên tái gấp rút hồi kinh, tay cầm mật thư do  trong cung phái đến. Vừa bước  đại sảnh, ông  tung một cước đá thẳng   Phó Thịnh, tiếng “rầm” vang lên khiến cả phủ im bặt.
“Đồ nghịch tử! Ta vất vả bao năm mới cầu  mối hôn sự , tân nương  sắp bước  cửa, ngươi  khiến chuyện thành  như  ?”
“Lập tức mang lễ vật đến Tạ phủ. Dù  quỳ xuống tạ tội, cũng  cưới nàng về bằng !”
nguyenhong
Phu nhân hoảng hốt bước tới, vội vàng đỡ con trai,   sang trách:
“Hầu gia,    tay nặng thế? Chẳng qua chỉ là một nữ nhân thôi mà. Con dâu như Tạ Dư Nguyệt,  tôn kính trưởng bối, dám cãi phu quân,  dám thoái hôn giữa đường—loại nữ tử , để nàng    là phúc cho nàng !”
Tề An Hầu  , giận đến run rẩy, giọng gầm vang dội khắp sảnh:
“Câm miệng! Cả đời   từng thấy ai hồ đồ như ngươi!”
“Ngươi tưởng Tạ gia là hạng  nào? Là hoàng thương  nhất thiên hạ, thế lực trải khắp kinh thành, phủ  trải dài mấy trăm dặm! Mấy triều đại  đều dựa  Tạ gia mà thịnh vượng! Ngươi   Tạ tiểu thư là ai ?”
“Là ân nhân cứu mạng của con trai ngươi, cũng là   quý phi trong cung đặc biệt sủng ái! Một lời của quý phi thôi đủ khiến phủ Tề An  từ hầu xuống thứ dân, ngươi hiểu ?”
Phu nhân cứng họng, chỉ  lắp bắp:
“... nàng  xuất  thương nhân,   thể cưới  chính thất ? Lễ giáo—”
“Lễ giáo?” Hầu gia đập mạnh xuống bàn, giọng trầm khàn như sấm:
“Chính vì cái ‘lễ giáo’ rỗng tuếch của ngươi mà phủ Tề An suýt mất mạng! Ân nhân cứu con trai ngươi, ngươi  bảo cưới  ? Vậy còn mặt mũi nào mà đối nhân xử thế?”
“Cưới nàng, ngoài việc báo ân, còn lấy  sính lễ bạc vạn, giải  khốn cảnh trong phủ,   quý phi  giúp vài lời  mặt Thánh thượng. Một bước là mây, một bước là rồng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phuong-quan-du-nguyet/chuong-3-khi-ke-phan-boi-phai-quy-goi.html.]
Ông  ném mật thư lên bàn, giọng như d.a.o cắt:
“Ngươi và con trai ngươi  khiến  thành trò  trong triều! Còn dám mở miệng  đến ‘lễ giáo’? Nếu    còn giữ chút mặt mũi, giờ   treo bảng từ con !”
Phó Thịnh quỳ gối, mặt trắng bệch, môi run run:
“Phụ , hài nhi  . ... Dư Nguyệt thật sự tuyệt tình quá. Dù con  mang lễ vật đến, e nàng cũng chẳng chịu  đầu.”
Tề An Hầu nheo mắt, hừ lạnh:
“Vậy càng  . Dù nàng  tuyệt tình thế nào, ngươi cũng  quỳ đến khi nàng đồng ý! Nếu cần,  đích  mang lễ sang cầu hôn . Nữ nhân ... dù  trả giá thế nào, phủ Tề An cũng  cưới về!”
Ánh nến trong sảnh chập chờn, gió đêm rít qua song cửa, từng lời của Hầu gia nặng nề rơi xuống, như lời phán định sinh tử.
Từ giây phút đó, Phó Thịnh mới thật sự hiểu: kẻ từng   khinh thường, giờ  trở thành    thể chạm tới dù  quỳ gối cầu xin.
“Mau cùng  đến Tạ gia, nhận  cầu  cho !”
“Còn nữa, Tống Lạc Dao   tư cách gì mà đòi  bình thê? Hôn thư ghi rõ rành rành, Tạ tiểu thư là chính thê  nạp bằng nghi lễ hoàng gia! Các ngươi dám giở trò trong ngày đại hôn, khiến phủ Tề An Hầu mang tiếng lừa gạt quý nhân trong cung — các ngươi  mất mạng cả nhà ?”
“Đến Tạ phủ, mang cả Tống Lạc Dao  cùng. Nói rõ nàng  chỉ là , tuyệt đối   để Tạ gia mất mặt!”
Phó Thịnh cùng phu nhân  mắng đến xanh mét mặt, run rẩy  dám  lời nào. Hai  vội vã chuẩn  lễ vật, hạ  đến Tạ phủ cầu xin.
Vừa đặt chân đến đại sảnh, Phó Thịnh  “phịch” một tiếng quỳ xuống  mặt :
“Dư Nguyệt, là  của … Ta hồ đồ,  đáng c.h.ế.t! Hôm nay  đến đây, chỉ mong nàng cho  một cơ hội sửa sai.”
Phu nhân cũng vội bước lên, nắm lấy tay , giọng đầy khẩn thiết:
“Dư Nguyệt, Thịnh nhi hôm   ép rượu, mới  năng hồ đồ. Sau khi tỉnh , nó hối hận vô cùng,   bệnh liệt giường mấy ngày, hôm qua  mới gượng dậy. Hôm nay nó đến đây, thật lòng  xin .”
“Những lễ vật  đều là Thịnh nhi tự  chọn. Nó  sẽ chọn  ngày lành tháng , tám kiệu lớn nghênh đón con nhập phủ, danh chính ngôn thuận  chính thất.”
Phó Thịnh gật đầu lia lịa, giọng run run:
“Dư Nguyệt, nàng yên tâm. Tống Lạc Dao   giáng  , từ nay  dám vượt lễ phạm thượng nửa bước.”
Bên cạnh, Tống Lạc Dao rưng rưng quỳ xuống, đôi mắt đỏ hoe như sương:
“Tỷ tỷ,    . Từ nay sẽ lấy tỷ  mẫu mực, hầu hạ tỷ thật ,  dám trái lời nửa câu.”
Tiếng nàng  mềm mại như tơ, nhưng từng chữ rót  tai  khiến lòng  chán ghét.